Mà khi đó Sư Xuân có ý định tiếp cận nàng cũng khơi dậy sự cảnh giác của Lan Xảo Nhan, bà đã lập tức bí mật điều tra lai lịch của Sư Xuân.
Kết quả đã khiến cho mẫu thân nàng bất ngờ, lời đầu tiên thốt ra là: “Tiểu tử kia đúng là một người hiếm thấy”, sau đó lại cảm khái nói: “Là người có tình có nghĩa.”
Đương nhiên nàng muốn hỏi chuyện gì xảy ra, sau đó mẫu thân nàng kể lại quá khứ sinh tồn nhờ ăn cơm trăm nhà ở Đông Cửu Nguyên của Sư Xuân, sau khi hắn nắm quyền kiểm soát Đông Cửu Nguyên đã thề với mọi người, nói rằng hắn sẽ không bao giờ quên công ơn giúp đỡ của mọi người, chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để đưa mọi người ra ngoài và đảm bảo rằng hắn sẽ là người cuối cùng ra ngoài, chỉ cần còn có một người chưa ra ngoài, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi.
Trong những năm sau đó, đúng là hắn đã làm tròn lời hứa của mình, lần lượt đưa mấy chục người rời khỏi Sinh Ngục.
Số lượng người nhìn như không nhiều, nhưng so thời gian và phạm vi khu vực, ngay cả nàng cũng biết, tỷ lệ này thực sự đã rất cao.
Mà điều mẫu thân thực sự muốn nói với nàng là, ở đây không phải bên ngoài, nơi này là đất lưu đày. Ham muốn đi ra ngoài và thay đổi vận mệnh của những người dân bản địa khốn khổ khốn nạn kia là thứ mà người ngoài không thể tưởng tượng được. Không biết đã chảy bao nhiêu máu, có bao nhiêu thi thể đã ngã xuống vì cái ham muốn này.
Từ bỏ mấy chục cơ hội rời đi trong những năm qua, điều này có ý nghĩa gì, người ngoài khó có thể tưởng tượng.
Tin tức mới nhất mà nàng nhận được nói rằng Đông Cửu Nguyên đã có hàng trăm người đi ra cùng một lúc, mà Sư Xuân thực sự là người cuối cùng rời khỏi Đông Cửu Nguyên.
Sau khi đã điều tra lai lịch của Sư Xuân, mẫu thân đã bớt cảnh giác hơn khi Sư Xuân tiếp xúc với nàng, xem như mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Cho nên khi Xa Tứ nói Sư Xuân giúp Biên Duy Khang vì "có tình có nghĩa", Xa Tứ không tin nhưng nàng lại tin, bởi vì mẫu thân nói, trong xương cốt Sư Xuân là người "có tình có nghĩa", vậy nên Sư Xuân có thể đã giúp đỡ Biên Duy Khang vì lý do này.
Vì vậy câu nói “Nếu thế nhân đều vô tình thì người sống cả đời còn có ý nghĩa gì? Lưỡng tình tương duyệt thắng qua vô số tiền tài” cũng đã đi vào tâm trí nàng.
Xa Tứ không biết mấy cái quá khứ quanh co lòng vòng này, nhưng vẫn khẳng định nói: “Không thể nào, chỉ là lấy cớ, chính là muốn được trả gấp đôi mà thôi. Vấn đề bây giờ là Biên Duy Khang hoàn toàn không có khả năng trả tiền, Sư Xuân trả không được bốn vạn kim kia làm sao bây giờ?”
Miêu Diệc Lan mỉm cười: "Nếu vẫn không trả được thì phải để hắn tìm cách trả lại. Sau này tìm việc gì đó ở Bác Vọng Lâu cho hắn làm, trừ vào tiền lương hàng tháng của hắn, cho đến khi trừ hết mới thôi. Không thể nào quỵt nợ được."
Sở dĩ Sư Xuân vừa yêu cầu mượn tiền, hơn nữa còn là số tiền lớn lên đến bốn vạn, nàng trực tiếp để Xa Tứ đem tiền đi giao cũng là vì một câu mẫu thân đã từng nói: Loại người có tình có nghĩa này, nếu ngươi thực sự giúp hắn, hắn sẽ không quên.
Tất nhiên, khi nghe nói đến vay tiền, nàng cũng cho rằng Sư Xuân gặp phải chuyện gấp gì đó, bởi vì quen biết Sư Xuân lâu như vậy, Sư Xuân còn chưa từng hỏi mượn thứ gì từ nàng chứ đừng nói đến vay tiền.
"…" Xa Tứ có chút ngơ ngác, không trả lại tiền còn có thể tìm được công việc tốt? Bác Vọng Lâu là nơi bất kỳ kẻ tầm thường nào cũng có thể vào xin việc ư? Đây là muốn người ta trả nợ hay là trả nợ cho người ta?
Khi Xa Tứ ra vào đất lưu đày, cũng nghe nói đến chuyện Sư Xuân theo đuổi Miêu cô nương, chẳng lẽ là… Không thể nào? Hắn ta không khỏi âm thầm quan sát lời nói và vẻ mặt của đối phương.
Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của lão Đông: “Miêu cô nương.”
Miêu Diệc Lan quay lại trả lời: "Vào đi."
Lão Đông bước nhanh đi vào, đến trước mặt nàng, cẩn thận báo cáo: "Sư Xuân ở dưới lầu, nói là muốn đến thăm ngài, có muốn đưa hắn lên không?"
Không ai có thể lên tầng trên của Bác Vọng Lâu mà không được sự cho phép.
Miêu Diệc Lan mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Nói mới nhớ, thật đúng là mỗi ba tháng đều phải gặp một lần, không ngờ rằng rời khỏi Sinh Ngục vẫn có thể gặp được, đến cũng đã đến rồi, mời vào thôi."
"Được." Lão Đông gật đầu rồi quay đi.
Miêu Diệc Lan thì bước đến cạnh bàn làm việc, đưa tay chạm nhẹ chiếc lông vũ cắm ở góc bàn, lập tức nhìn thấy những sợi lông vũ đung đưa như những bông tuyết.
Đây là một loại lông vũ được cho là đã gần như tuyệt chủng, khi thổi nhẹ lông vũ sẽ có tác dụng phấp phới như tuyết bay, nhìn rất đẹp. Sư Xuân đã tìm thấy nó ở đất lưu đày và tặng cho nàng, nói rằng chỉ có nàng mới xứng đáng với món quà đẹp như vậy.