Sư Xuân hỏi lại: “Hôm nay có người bỏ ra năm vạn kim ở Lệ Vân Lâu để chuộc thân cho hoa khôi. Không biết Sầm huynh có biết chuyện này không?”
Sầm Phúc Thông có chút không kiên nhẫn: "Vừa mới nghe nói, thế nào, nói chuyện này làm gì?"
Thậm chí tên này còn không buồn ngồi xuống từ từ nói chuyện, nóng lòng muốn thấy tiền.
Sư Xuân không nhanh không chậm nói: “Người chuộc thân cho hoa khôi đó là ta.”
“…” Sầm Phúc Thông sửng sốt một chút, sau đó nhìn từ trên xuống dưới dò xét hắn: “Ngươi?”
Họ Sầm cảm thấy hơi khó tin, đây chính là người đã cướp nữ nhân của Lữ Thái Chân? Giờ còn nói muốn đưa tiền cho hắn ta, chuyện gì đang xảy ra?
Sầm Phúc Thông đột nhiên cảm thấy có chút nguy hiểm, vội vàng nhìn xung quanh, rõ ràng đã có sự cảnh giác.
Ở thành Chiếu Thiên, bình thường hắn ta thật đúng là không lo lắng về sự an toàn của mình. Chẳng có mấy ai dám đụng vào hắn ta, nhưng một kẻ dám dẫm đạp lên đầu Lữ Thái Chân như Sư Xuân thì khác.
Sư Xuân: “Nữ nhân kia ở trong tay ta, muốn xin Sầm huynh tặng lại nàng cho Lữ Thái Chân.”
Sắc mặt Sầm Phúc Thông cứng đờ, có chút không kịp phản ứng: "Ngươi chuộc người ra chỉ để đưa cho Lữ trang chủ?"
Lữ Thái Chân có một trang viên trồng trọt rộng lớn ở khu vực này, tôn xưng mà mọi người đều biết là Lữ trang chủ.
Sư Xuân: “Đúng vậy, ta muốn có chỗ đứng ở đây, nhưng cũng không muốn đắc tội Lữ trang chủ nên đành làm phiền Sầm huynh.”
Sầm Phúc Thông ngược lại sẵn lòng giúp đỡ việc này, nhưng hắn ta không hiểu được: “Vì sao ngươi không tự mình tặng mà phải chuyển qua tay ta một chuyến?”
Sư Xuân: “Không đi một chuyến thì Sầm huynh lấy đâu ra mười vạn đàn kim kia? Người, ta bán cho Sầm huynh, rẻ lắm, chỉ hai mươi vạn kim.”
"Cái gì? Bán cho ta, còn hai mươi vạn kim?" Sầm Phúc Thông cho rằng mình nghe lầm, hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Sư Xuân mặc kệ Sầm Phúc Thông kinh ngạc thế nào, bản thân hắn cũng tỏ ra rất ngạc nhiên: “Đây không phải là ý của Sầm huynh sao? Hoa khôi đó không muốn trải qua ngày lành với Lữ trang chủ, ngược lại trao thân cho một tên tiểu bạch kiểm, Sầm huynh là ai? Sầm huynh đương nhiên là đứng về phía Lữ trang chủ, sau khi biết chuyện này rất tức giận nên đã sắp xếp ta gom đủ năm vạn kim để chuộc hoa khôi kia ra. Biên Duy Khang thiếu ta năm vạn kim, khế ước bán thân của Tượng Lam Nhi ở trong tay ta, nếu Sầm huynh muốn, có thể lấy đi với giá hai mươi vạn kim."
Sầm Phúc Thông nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ hung ác: "Ngươi đang đùa bỡn ta?"
Sư Xuân: “Đây chính là năm vạn kim, tiền của ta không phải từ trên trời rơi xuống, nếu không vì kiếm tiền thì ta phải nhúng tay vào chuyện này làm gì? Về phần Sầm huynh, sau khi bỏ ra hai mươi vạn mua về, muốn bán ra ba mươi vạn hoặc ba mươi lăm vạn, hoặc bốn mươi vạn, tất cả đều phụ thuộc vào ý của Sầm huynh, dù sao ban đầu Lữ trang chủ vốn định chi ra năm mươi vạn.”
"..." Sầm Phúc Thông đột nhiên giật mình, ánh mắt đảo quanh, họ Sầm rốt cục hiểu ý, vốn là nói muốn đưa cho mình mười vạn kim, nhưng bây giờ tựa như đã thay đổi, biến thành hai mươi vạn kim...
Ngô Cân Lượng dự thính, khóe miệng lại muốn ngoác ra đến tận mang tai, cảm giác như đang cười gian, cuối cùng y cũng hiểu vì sao trước đó Xuân Thiên lại nói rằng không thể tăng thêm, thì ra ảo diệu ở chỗ này.
Sư Xuân nói thêm: “Nghe nói những việc nhỏ nhặt như vậy bình thường đều do cữu cữu của ngươi xử lý. Nếu để ta nói, tuy rằng đang trút giận cho Lữ trang chủ, nhưng dù sao vẫn là để cữu cữu ngươi làm việc, giá cả bốn mươi vạn là được, không nên cao hơn, nếu giá quá cao không có lãi thì dựa vào đâu phải mua riêng từ tay ngươi?”
Ánh mắt Sầm Phúc Thông lóe lên, rõ ràng là đã dao động, hắn ta bắt đầu cúi đầu đi tới đi lui trong phòng.
Sư Xuân đi theo bước chân của hắn ta, nói tiếp: “Chủ yếu là Lữ trang chủ thích hoa khôi kia. Nếu hoa khôi kia thật sự đi theo một tiểu bạch kiểm thì Lữ đại nhân tổn thất, chúng ta cũng tổn thất đúng không? Đương nhiên, nếu Sầm huynh thực sự không có ý định kiếm số tiền này, vậy ta cũng không có gì để nói, dù sao ta cũng sẽ không tổn thất, Biên Duy Khang đã hứa hẹn sau này sẽ trả lại ta gấp đôi, đơn giản là ta kiếm nhiều hay ít thôi."
Sầm Phúc Thông đột nhiên dừng bước, chờ hắn đến gần, quay đầu thấp giọng hỏi: "Việc này có khả năng thực hiện sao? Tuy rằng Biên Duy Khang đã bị trục xuất khỏi tông môn, nhưng việc hắn là nhi tử của Biên Kế Hùng thì không thể thay đổi được, không nên hành động liều lĩnh. Nếu hắn thực sự bất chấp tất cả gây ồn ào, Lữ trang chủ bên kia cũng muốn thể diện, không thể làm quá khó coi, nếu không cả ta và ngươi đều xui xẻo.”