Hai người tạm thời không có việc gì làm, nên đã học cách pha trà trong phòng.
Thoải mái nhàn nhã trong phòng ước chừng nửa giờ, Đại Thạch Đầu trông chừng bên ngoài quán trọ nhanh chóng đến thông báo: "Sầm Phúc Thông tới, đang lên núi."
Sư Xuân lập tức nói với Ngô Cân Lượng: "Ngươi đi nghênh đón, khiêm tốn một chút, cố gắng đừng để Biên Duy Khang bọn họ nhìn thấy."
Mặc dù đoán chừng hai người kia sẽ không đi dạo bên ngoài nhưng cẩn thận một chút thì tốt hơn.
“Được.” Ngô Cân Lượng đáp lại, gọi Đại Thạch Đầu đến nhận dạng người.
Với thân phận của Đại Thạch Đầu cũng không nên ở lại hiện trường mua bán, thân phận của Bác Vọng Lâu trực tiếp can thiệp vào chuyện này không tốt.
Không lâu sau, cánh cửa mở ra, Ngô Cân Lượng bước vào trước gật đầu với Sư Xuân, theo sau là một thanh niên mặc cẩm y hoa phục, dung mạo bình thường, vóc dáng vừa phải, khí chất phóng đãng vô tư được dưỡng ra từ cuộc sống nhàn nhã, ánh mắt có chút kiêu căng không coi ai ra gì.
Hắn ta cũng không đến một mình mà còn có hai nam nhân cũng mặc cẩm y họa phục theo sau. Nhìn bộ dáng bọn họ tùy ý tìm chỗ ngồi, không giống như là tùy tùng mà giống bằng hữu hơn.
Sầm Phúc Thông ngược lại không ngồi xuống mà đi loanh quanh trong phòng để quan sát hoàn cảnh.
Ba người tới đây đều lộ ra cảm giác tinh thần không đủ, rõ ràng là ham mê sắc dục quá độ.
“Ngưỡng mộ Sầm huynh đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả thực là phong thái bất phàm.” Sư Xuân chắp tay tâng bốc.
Sầm Phúc Thông thuận tay cầm cuốn sách "Sơn Hải Đề Đăng" trên bàn lật qua lật lại rồi ném trở về, lúc này mới quay đầu lại hỏi: "Ngươi là ai?"
Sư Xuân nói: “Tại hạ là Sư Xuân.” Vừa nói vừa đưa tay ra mời ngồi.
"Sư... Tư Xuân?" Sầm Phúc Thông giật mình.
Trong phòng chợt vang lên một đợt tiếng cười to "ha ha", Sầm Phúc Thông và hai đồng bọn vừa cười vừa khoa tay múa chân.
Sư Xuân mỉm cười, nhưng trong mắt lại có chút u ám, ghét nhất là có người cười nhạo tên hắn, nếu là đang ở đất lưu đày thì hắn đã chém chết người rồi.
Thật vất vả cười xong, Sầm Phúc Thông xua tay, tỏ ra không có hứng thú ngồi xuống chậm rãi trò chuyện, cũng không có hứng thú với tên của hắn, trực tiếp hỏi: “Là ngươi mời ta tới?”
Sư Xuân đáp lại bằng một nụ cười nhã nhặn đã luyện tập: "Đúng vậy."
Sầm Phúc Thông hơi nhướng mày: "Muốn cho ta mười vạn kim?"
Sư Xuân gật đầu: “Đúng vậy.”
Sầm Phúc Thông đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, cảm thấy hơi khả nghi: "Còn có chuyện tốt như vậy?"
Hai bằng hữu kia của họ Sầm cũng lần lượt đứng dậy, đứng ở hai bên, tất cả đều là vẻ mặt tò mò, rửa mắt mong chờ.
Sư Xuân: "Sau này muốn có chỗ đứng ở thành Chiếu Thiên, nghe nói Sầm huynh rất có tiếng nói ở thành Chiếu Thiên, vì vậy muốn kết giao bằng hữu với Sầm huynh."
"Ngươi đã tìm đúng người."
“Ở thành Chiếu Thiên này, Sầm huynh nói một không hai, từ trên xuống dưới ít nhất cũng phải cho vài phần mặt mũi.”
Hai bằng hữu của họ Sầm ngay lập tức khen ngợi.
Sầm Phúc Thông có vẻ rất hài lòng với điều này, vẻ mặt đắc ý, ngoài mặt lại khiêm tốn xua tay nói: "Không có, không có, mọi người nể mặt, nể mặt mà thôi."
Người bên trái vỗ nhẹ vai Sầm Phúc Thông, nháy mắt với hắn ta, nói: “Đêm nay mời khách ở Lệ Vân Lâu?”
Ý kia kể cả đồ đần cũng có thể hiểu, phát tài rồi phải mời khách.
Sầm Phúc Thông lập tức nói với Sư Xuân: “Nếu
Ám chỉ đừng chỉ nói mà không làm, trước tiên đem tiền ra.
Sư Xuân do dự một chút, nhìn hai vị bằng hữu của hắn, nhắc nhở: "Lầu các trên không bên ngoài Vô Ưu Quán là nơi thích hợp để uống trà, hai vị có muốn ra đó ngồi một chút không?"
Ý đuổi người của hắn rõ rành rành, hắn cảm thấy lão Đông xử lý chuyện chưa đủ ổn thỏa, tự dưng có thêm hai người nữa tới tham dự.
"Ồ, đây là sợ chúng ta ăn cướp sao?"
"Sầm huynh, thì ra hai chúng ta không nên đến."
Hai người mỗi người một câu, giọng điệu mỉa mai.
Ngay lúc Sầm Phúc Thông vừa định mở miệng nói đến tình nghĩa, Sư Xuân lập tức chặn lại một câu: “Có một số tiền chỉ có thể đưa cho một người, không thể chia cho tất cả. Ba vị, các ngươi nghĩ sao?”
Ba người hơi khựng lại.
Sau đó, Sầm Phúc Thông quay đầu trái phải nói: "Được rồi, các người đi ra ngoài dạo chơi trước, ta muốn xem hắn làm trò gì, nếu dám đùa ta, ta sẽ cho hắn đẹp mặt."
Hai người không còn cách nào khác đành phải hậm hực phất tay áo bỏ đi.
Sư Xuân đưa mắt ra hiệu, Ngô Cân Lượng ra ngoài cửa nhìn một chút, sau khi quay lại gật đầu một cái, ra hiệu rằng người đã thực sự rời đi.
Sầm Phúc Thông lạnh lùng nhìn, nói: "Hiện tại có thể lấy tiền ra sao?"