Chương 97: [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Ăn đan dược cũng vô dụng

Phiên bản dịch 4699 chữ

Sau khi âm thầm vận công điều tức một lúc lâu, hai người mới chậm rãi khôi phục.

Sư Xuân mở mắt, lấy ra một túi tiền căng phồng ở thắt lưng, mở túi ra, lập tức nhìn thấy thấy ánh tím bốc lên.

Ngoại trừ một chút đàn kim, bên trong còn có vài cái bình nhỏ. Hắn lấy ra một chiếc bình nhỏ cỡ bằng hai ngón tay cái, mở nắp đổ ra một viên đan dược màu xanh biếc lớn bằng hạt đậu nành, tên là Trường Hóa Đan, là linh đan thường dùng giúp tăng lên tu vi trong giới tu luyện.

Nói đắt cũng không đắt, rẻ cũng không rẻ, tùy vào người mua. Giá thị trường bình thường là mười đàn kim một viên. Sư Xuân mua một lần hai mươi viên, cũng chính là hai bình nhỏ, cho Ngô Cân Lượng một bình, tốn hai trăm đàn kim, đám người lão Đông trả tiền.

Mua thứ này, đương nhiên chuẩn bị ăn để thử nghiệm hiệu quả tu luyện.

Cảm nhận được ánh tím trong phòng, Ngô Cân Lượng mở mắt ra, lại cười hắc hắc: "Đúng rồi, thử xem tác dụng của đan dược."

Y cũng lập tức cởi túi tiền đang phồng lên ở bên hông, mở ra không có ánh tím, vì y không có tiền, phồng lên như vậy là do chuẩn bị một chút thuốc trị thương thường dùng để đề phòng lỡ như, dù sao bọn người lão Đông cũng tích cực trả tiền.

Y nuốt vào miệng rồi khoanh chân tĩnh tọa trên giường, đại đao vẫn đặt bên tay không rời.

Sau khi Sư Xuân hít hà mùi thơm của đan dược, hắn cũng làm như vậy, trải nghiệm luyện hóa đan dược để tu luyện lần đầu tiên trong đời...

Trên tầng cao nhất của Bác Vọng Lâu, một nhóm người phụ trách công việc địa phương đang trao đổi như thường lệ, trong đó có Miêu Diệc Lan, sau khi có người từ bên ngoài bước vào nói nhỏ vài câu vào tai nàng, Miêu Diệc Lan quay người tạm thời rời đi.

Ở góc hành lang bên ngoài, Xa Tứ đã đi theo dõi cả ngày đang đợi ở đó.

Miêu Diệc Lan đến bên cạnh Xa Tứ, nghe hắn ta kể lại tình hình theo dõi một ngày, hơi kinh ngạc nói: "Cháu trai Sầm Phúc Thông của Tào Phác Thanh đã đến gặp hắn, còn mật đàm."

Xa Tứ: "Hẳn là mật đàm. Những người đi cùng Sầm Phúc Thông được cho lui ra, khi ta đi ngang qua nghe được bọn hắn lải nhải, nói cái gì thần thần bí bí, không biết đang làm gì."

Miêu Diệc Lan: “Không phải là đi dạy cho bọn Sư Xuân một bài học vì đã làm mất mặt Lữ Thái Chân chứ?”

Xa Tứ: “Trông không giống lắm.”

Miêu Diệc Lan suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được, ta đã biết, ngươi tiếp tục theo dõi.”

Khi màn đêm buông xuống, trong Lệ Vân Lâu vẫn ca hát nhảy múa vui vẻ, tú bà Phượng Trì khéo léo chào hỏi những vị khách quý.

Mà lúc này, trong đình bên rìa vách đá ngoài Vô Ưu Quán, có một người mặc áo choàng đen, khuôn mặt dưới chiếc mũ giống hệt khuôn mặt của tú bà Phượng Trì.

Một lúc sau, có một bóng dáng thần bí khác bước ra từ trong bóng tối, dáng người uyển chuyển, không phải ai khác, chính là Tượng Lam Nhi với mái tóc rối bù che mặt, giữa đêm hôm khuya khoắt trông như nữ quỷ.

Sau khi hai người gặp nhau, Phượng Trì nhỏ giọng nói: “Tình huống Sinh Ngục đặc biệt, trong lúc nhất thời rất khó có thể xác nhận thân phận, đã truyền tin tức đến phía trên, phía trên đã sắp xếp người đến Sinh Ngục, nhưng phải mất thời gian, đoán chừng nhanh nhất cũng phải đến sáng mai.”

Gió nhẹ thổi tung tóc mai trước mặt, Tượng Lam Nhi nói: "Có thể khẳng định, Sư Xuân này chắc chắn không đơn giản, tuyệt đối không chỉ là có ý tốt giúp đỡ."

Phượng Trì nói: “Thế nào?”

Tượng Lam Nhi: “Hắn nóng lòng thúc giục Biên Duy Khang trở lại Vô Kháng Sơn, có lẽ mục tiêu của hắn cũng là Vô Kháng Sơn.”

Phượng Trì kinh ngạc: "Có thể là ai? Lẽ nào là người của hai nhà khác trong tam mạch?"

Tượng Lam Nhi: "Mặc kệ là ai, ở đây không cho phép có người can thiệp quấy nhiễu, sáng mai lên đường, sau khi rời khỏi thành, ta sẽ tìm cơ hội dụ Biên Duy Khang đi, ngươi sắp xếp người đến diệt trừ hai nhân tố không xác định này."

Phượng Trì: "Không rõ thân phận, liều lĩnh làm như vậy thích hợp sao?"

Tượng Lam Nhi: "Đắc tội Lữ Thái Chân, biến mất không phải là chuyện bình thường sao?"

Phượng Trì: "Được. Ta sẽ cố thúc giục, xem có thể xác minh thân phận của bọn hắn nhanh hơn không."

Tượng Lam Nhi không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.

Phượng Trì nhẹ nhàng hô lên: "Khế ước bán thân kia, ban đầu khi ghi lại ở nha môn Thiên Đình, không tiện làm giả, trong đó lưu lại thân phận thật sự của ngươi, nhớ hủy đi, tránh cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Tượng Lam Nhi quay lưng bước đi, bình tĩnh nói: “Đã hủy.”

Màn đêm trôi qua, phía chân trời đã có dấu hiệu tảng sáng.

Sư Xuân đang khoanh chân tĩnh tọa mở mắt ra, cầm chiếc bình nhỏ đựng đan dược đặt bên cạnh lên, lại mở nắp ra hít hà mùi thơm thấm vào ruột gan bên trong, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Bình thường một cảnh giới tu vi cũng chia làm ba cấp bậc thượng, trung, hạ, thường gọi là cảnh giới tiểu thành, cảnh giới thượng thành và cảnh giới đại thành.

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng của Dược Thiên Sầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!