Tu vi của Sư Xuân ở Sơ Võ, đã đến đại thành được hai ba năm. Điều kỳ lạ là sau khi bước vào cảnh giới đại thành Sơ Võ một thời gian lại không hề có bất kỳ tiến triển gì, dù hắn có tu luyện chăm chỉ đến đâu cũng không tiến bộ chút nào, vốn cho rằng sau khi đi ra sử dụng tài nguyên tu luyện là có thể giải quyết, ai ngờ một đêm trôi qua vẫn dậm chân tại chỗ, không có dấu hiệu tiến triển.
Một viên Trường Hóa Đan vô dụng, có khả năng là dược hiệu không đủ, hắn ăn liền hai viên, kết quả là liên tục ăn ba viên trong một đêm vẫn không có tác dụng, mua trúng đan dược giả hay sao?
Nếu thật như vậy, vậy cũng quá khoa trương.
Sau khi suy nghĩ một chút, cảm thấy khả năng đó cũng không lớn. Vì hắn dẫn theo người của Bác Vọng Lâu đến mua.
Đứng dậy mở cửa sổ, nhìn ra thế giới bên ngoài, trời còn chưa sáng, vốn định chờ đến hừng đông lại nói, nhưng cầm bình dược ngửi đi ngửi lại, cuối cùng vẫn nóng lòng khó nhịn, không thể chịu được, chạy đến chỗ Ngô Cân Lượng gọi hai tiếng: "Cân Lượng, Cân Lượng, Cân Lượng..."
Hắn tiện tay lấy ra một hạt đàn kim chiếu sáng căn phòng.
Ngô Cân Lượng chậm rãi thu công, mở mắt ra hỏi: "Thế nào?"
Sư Xuân hỏi: “Ngươi dùng Trường Hóa Đan thấy hiệu quả như thế nào?”
Thấy hắn hỏi như vậy, Ngô Cân Lượng mới ý thức được điều gì đó: "Không thể nào, ngươi dùng đan dược vẫn không có tác dụng sao?"
Sư Xuân đã hỏi y về những điều tương tự từ khi còn ở Đông Cửu Nguyên, cũng thảo luận qua nhiều lần.
Sư Xuân hỏi: “Ngươi có hiệu quả?”
Ngô Cân Lượng gật đầu: "Có, hiệu quả không tệ, nhanh ít nhất ba lần so với đơn thuần hấp thu thiên địa linh khí chuyển hóa, ngươi không có chút hiệu quả nào sao?"
Sư Xuân lắc đầu: "Ăn ba viên Trường Hóa Đan cũng không có tác dụng, đúng rồi, ngươi ăn mấy viên?"
Ngô Cân Lượng trợn mắt nói: "Ba viên đều vô dụng? Ta chỉ ăn một viên, luyện hóa đến bây giờ vẫn còn tác dụng, chủ quán nói không giả. Không phải, Xuân Thiên, ngươi rốt cuộc là thế nào, lẽ nào công pháp tu luyện có vấn đề?”
Sư Xuân xoay người ngồi trên giường y, có chút mệt mỏi lắc đầu: “Không biết chuyện gì xảy ra, lúc nhỏ nghe người ta nói Bát thúc là người giỏi đánh nhau nhất, không phải bọn trẻ chúng ta đều quấn lấy hắn ta để học công pháp của hắn ta sao, sau đó chỉ có mình ta luyện thành, các ngươi đều đổi sang những công pháp khác. Lúc đó cũng không nghe Bát thúc nói có vấn đề gì, về sau hắn ta xảy ra chuyện, người cũng không gặp nữa. Bây giờ muốn hỏi cũng không cách nào hỏi.”
Ngô Cân Lượng sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói: "Không đúng, theo lý mà nói, không thể là công pháp có vấn đề, nếu công pháp có vấn đề cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc hấp thu linh khí. Nếu có ảnh hưởng, vậy sao trước đó ngươi không bị ảnh hưởng? Ta nói này, không lẽ ngươi ăn nhầm gì đó, suy nghĩ kỹ một chút, trước đây ngươi ăn gì ngon sau lưng chúng ta?”
"Đi, đi, đi." Sư Xuân xua tay, để tên này tránh càng xa càng tốt, vốn đã phiền lòng, việc này thật sự là quá đáng lo, hắn không có tâm trạng để nói đùa.
Hắn thu lại hạt đàn kim kia, căn phòng lại chìm vào bóng tối. Hắn cũng đứng dậy trở về giường của mình, hai tay ôm đầu nằm xuống, bắt chéo chân, lòng tràn đầy ưu phiền.
Không còn cách nào, muốn không phiền lòng cũng không được, điều hắn lo lắng nhất đã xuất hiện, rất rõ ràng vấn đề không phải là thiếu tài nguyên tu luyện, mà là không biết chính mình tu luyện có chỗ nào không ổn, vấn đề kéo dài hai ba năm vẫn chưa giải quyết, làm sao bây giờ?
Cũng không thể từ bỏ công pháp này để tu luyện lại công pháp khác từ đầu. Hắn cảm thấy môn công pháp này vẫn rất lợi hại, hơn nữa đánh nhau rất đã nghiền, đối thủ càng hung hãn, sát ý càng mãnh liệt thì khi hắn chém giết sẽ càng hưng phấn, cảm thấy như thoải mái đến từng lỗ chân lông.
Hắn cảm giác mỗi khi chiến đấu với đối thủ có sát khí dâng trào, chiến đấu một lần, lực kháng đòn của cơ thể hắn cũng sẽ mạnh hơn một chút.
Ít nhất ở Đông Cửu Nguyên, không ai có cơ thể có sức chịu đựng mạnh hơn hắn, cũng không có khả năng tự chữa lành sau khi bị thương hiệu quả bằng hắn, nếu đối thủ không sử dụng vũ khí mà chiến đấu bằng tay không, một mình hắn dám xông vào một nhóm người chiến đấu đến chết.
Mặc dù tiến độ tu luyện đã dừng lại, nhưng xu hướng cơ thể ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn trong chiến đấu vẫn chưa dừng lại.
Hắn cảm thấy công pháp này rất tốt, đây cũng là lý do tại sao hắn không đổi sang công pháp tu luyện khác trong hai ba năm qua, thực sự có chút không muốn từ bỏ.
Có cơ hội tìm cao thủ phân tích công pháp tu luyện của mình một chút.
Trong bóng tối, Ngô Cân Lượng lờ mờ nhìn hắn, biết hắn gặp phải một trở ngại đặc biệt lớn, cũng không biết nên nói gì cho phải, việc này y cũng không hiểu, thực sự không giúp được cái gì, thấy trời còn chưa sáng, y lười nghĩ lung tung, nhắm mắt tiếp tục luyện hóa dược hiệu của đan dược, tận hưởng sự tốt đẹp khi có được tài nguyên tu luyện.