Chương 99: [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Bán đứng

Phiên bản dịch 4705 chữ

Sư Xuân nằm đó lại không khỏi nghĩ ngợi lung tung, không cần thiết lãng phí đan dược nữa, thoáng chốc trời đã sáng rồi.

Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Sư Xuân lập tức đứng dậy, đang định đi về phía Biên Duy Khang, khi đi ngang qua hành lang nhỏ trong viện, đột nhiên nghe thấy tiếng "xì xì" không biết phát ra từ trong miệng của ai, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc hiện ra sau cánh cửa sổ hé mở, chính là Sầm Phúc Thông.

Sư Xuân vội vàng nhìn quanh, giả vờ đi dạo, trong lúc vô tình đến gần cửa sổ, thấp giọng nói: “Sao ngươi lại ở đây?”

"Tối hôm qua đến đây ở, bên ta đã chuẩn bị xong."

“Chỉ cần làm theo kế hoạch là được.”

"Được, ta sợ trong lòng ngươi không chắc, cố ý tới cho ngươi tin tức chính xác."

“Sầm huynh quả thực thỏa đáng, có phẩm chất của người thành công.” Ngoài miệng Sư Xuân khen ngợi, nhưng trong lòng lại mắng có bệnh, mục tiêu to vãi chưởng ra, sao mà trốn được.

Sau đó hắn rời khỏi đây, vòng vo đi đến cửa phòng Biên Duy Khang, gõ cửa.

Người trong phòng cũng dậy rồi, vừa gõ cửa đã mở ra, hai bên gặp nhau và thống nhất thời gian xuất phát.

Sau đó, mỗi người tự chuẩn bị, hai người Sư Xuân còn dành thời gian trải nghiệm bữa sáng ở đây.

Thời gian quá gấp rút, còn có rất nhiều chuyện chưa kịp trải nghiệm, chỉ có thể làm chuyện quan trọng, những chuyện khác nói sau.

Khi rời khỏi Vô Ưu Quán, một nhóm bốn người đều không có gì thay đổi, ngoại trừ Tượng Lam Nhi mặc áo choàng che kín mặt.

Đôi tình lữ không muốn gặp nhiều người, nên hai người Sư Xuân chỉ có thể nghe theo ý của bọn họ. Thay vì băng qua ngọn núi nhộn nhịp bên dưới, bọn họ trực tiếp đi thẳng lên vách đá phía trên Vô Ưu Quán rồi trốn vào núi rừng mênh mông.

Sau khi bắt đầu bay đi, trình độ tu vi lập tức lộ ra. Trong số bốn người, chỉ có Biên Duy Khang là tu vi Cao Võ, còn lại ba người đều không đủ trình độ, cũng may cho dù là nam hay nữ, Biên Duy Khang cũng không ghét bỏ, tốc độ bay chậm lại...

Trong Bác Vọng Lâu, Xa Tứ vội vàng đi đến bên ngoài phòng của Miêu Diệc Lan, xin chỉ thị: “Miêu cô nương.”

"Vào đi." Giọng nói của Miêu Diệc Lan truyền ra.

Xa Tứ lập tức bước vào, đi đến trước bàn của Miêu Diệc Lan, liếc nhìn lông vũ xinh lại được để lên lần nữa, báo cáo: “Miêu cô nương, bọn người Sư Xuân và Biên Duy Khang, Tượng Lam Nhi rời đi, nhìn bộ dáng là rời khỏi thành Chiếu Thiên, ta lại đi theo cũng không tốt."

"Rời đi?" Miêu Diệc Lan vừa cầm lấy sổ sách mở ra lập tức sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn hắn ta: "Không phải nói trong vòng ba ngày sẽ trả nợ sao? Rời đi làm sao trả?"

Nàng có chút không tin Sư Xuân lại có thể làm ra chuyện không giữ lời, chẳng lẽ thực sự cho rằng rời khỏi đất lưu đày, trời cao mặc chim bay, cảm thấy nàng không thể làm gì được bọn họ?

Đối với nàng, tiền bạc không phải là vấn đề lớn, nàng chỉ không muốn bị lừa dối như một kẻ ngốc mà thôi.

Xa Tứ: “Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng từ hành vi lén lút của lão Đông và Đại Thạch Đầu ngày hôm qua, hẳn là hai người biết chuyện gì đó.”

Miêu Diệc Lan suy nghĩ một chút, tạm dừng lại việc đang làm, đứng dậy nói: “Gọi hai người bọn họ tới.”

"Vâng." Xa Tứ đáp lại rồi rời đi.

Lão Đông và Đại Thạch Đầu xin nghỉ ngày hôm qua đã trở lại vị trí làm việc của mình như bình thường. Hai người đều chịu trách nhiệm nhập kho và xuất kho, thực ra chính là công nhân khuân vác.

Mặc kệ hai người có bằng lòng hay không, sau khi Xa Tứ đưa thẻ bài của Miêu Diệc Lan cho người phụ trách kho, liền dễ dàng mang người đi.

Dọc đường hai người hỏi có chuyện gì, Xa Tứ không trả lời, trực tiếp dẫn hai người đến phòng làm việc của Miêu Diệc Lan.

Trên lan can ban công, Miêu Diệc Lan đang tắm trong ánh mặt trời, toàn thân bao phủ một tầng ánh sáng, cũng đang đợi bọn họ, sau khi đến, hai người hành lễ chào hỏi.

Miêu Diệc Lan quay người lại, cũng không vòng vo với hai người mà trực tiếp hỏi: “Hôm nay đám người Sư Xuân rời khỏi thành Chiếu Thiên, các người biết không?”

"Không biết."

"Biết."

Hai người đồng thanh đưa ra đáp án khác nhau, người nói không biết là lão Đông, người nói biết là Đại Thạch Đầu.

Vẻ mặt lão Đông tái xanh ngay tại chỗ, không biết nên nhìn về đâu, tóm lại là không dám nhìn vào mắt Miêu Diệc Lan, có cảm giác muốn bóp chết Đại Thạch Đầu.

Đại Thạch Đầu cũng có chút lúng túng, đại khái cũng đoán được lão Đông có ý gì khi nói "Không biết", nhưng hắn ta nói biết cũng không phải muốn tiết lộ bí mật. Đại Thạch Đầu cảm thấy việc bọn người Sư Xuân rời khỏi thành Chiếu Thiên không thể giấu được, nếu không sẽ không tìm bọn họ đến hỏi về việc này.

Cử chỉ lời nói của Miêu Diệc Lan trước giờ luôn ôn hòa, lúc này cũng không khỏi cau mày trước hai câu trả lời hoàn toàn khác nhau. Nàng thực sự không nghĩ tới hai cái tên này lại dám lừa dối trắng trợn trước mặt nàng như vậy.

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng của Dược Thiên Sầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!