CHƯƠNG 80: THAM CHIẾN HUNG THÚ TRIỀU!
“Ha ha ha...”
Nhìn thấy bảng hệ thống kia, Tô Tiểu Bạch nhịn không được cười to lên.
Thực lực của hắn rốt cuộc đạt tới cấp độ Võ Soái!
Hai bộ công pháp cấp tiểu thừa gia trì, cộng thêm đột phá gông cùm xiềng xích từ cảnh giới Võ Sư đến Võ Tướng, khiến thực lực của hắn trực tiếp đạt được một đợt bay vọt to lớn!
“Võ Soái Phổ Thông... Xem ra sau khi đến Võ Soái, phân tầng đẳng cấp tiểu cảnh giới cũng khác với trước đó đây!”
Trước đây đều phân chia thành ba cái tiểu cảnh giới là sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp.
Nhưng bây giờ lại biến thành “Võ Soái Phổ Thông”
Hẳn là còn có không Phổ Thông chăng?
“Chờ có cơ hội, phải thật tốt tìm hiểu xem, cấp độ phía trên Võ Soái rốt cuộc là cái gì?”
“Bây giờ là lúc nên đi tìm Lâm gia phiền phức!”
Vầng sáng ác liệt trong mắt Tô Tiểu Bạch hiện lên.
Vốn cho rằng hủy diệt Viên gia, chính mình liền có thể quang minh chính đại hưởng thụ sinh hoạt an nhàn, chưa từng nghĩ tới lại nhảy ra một cái Lâm gia... Hơn nữa còn là gia tộc có Võ Soái tọa trấn, khiến hắn không thể không tiếp tục lựa chọn tạm thời tránh mũi nhọn.
Nhưng mà bây giờ tất cả đã là sau cơn mưa trời lại sáng.
Chính mình bây giờ, chỉ là bảng đẳng cấp của hệ thống liền đạt đến cấp độ Võ Soái Phổ Thông.
Nếu như lại tăng thêm gia trì của « Vạn Pháp Quy Nhất » cùng với công pháp khác, thứ khác không nói, đối phó với một tên Lâm Phục Thiên, căn bản không đáng kể!
“Chỉ là không biết rõ, tên Lâm Phục Thiên này bên trong cảnh giới Võ Soái, đạt tới cấp độ gì.”
Hiện nay Tô Tiểu Bạch hiểu quá ít về cảnh giới Võ Soái trở lên.
Lâm Phục Thiên thành danh đã lâu.
Ngay cả Tô Tiểu Bạch cũng biết rõ đại danh của hắn.
Ai biết được qua nhiều năm như vậy, thực lực của hắn lại có thể tăng lên hay không, đạt đến cảnh giới phía trên Võ Soái phổ thông?
“Quản hắn đến cùng là cảnh giới gì, trước tiên làm thịt hắn rồi nói sau!”
Một khắc Lâm Phục Thiên chưa chết, mang ý nghĩa Tô Tiểu Bạch mỗi khắc đều phải trốn ở khu vực biên giới này, một mực uất ức sinh tồn.
“Linh Nhi, em ngoan ngoãn ở nhà tu luyện, anh đi một chút liền trở lại!”
Sau khi Tô Tiểu Bạch để lại một câu nói, thân hình thoáng cái biến mất trong phòng, một giây sau liền xuất hiện ở ngoài phòng trọ, sau đó liền hóa thành một đạo bóng mờ mắt thường khó mà bắt được, nhanh chóng chạy gấp về phía tường thành phía đông!
Đương nhiên, trước khi đi, Tô Tiểu Bạch cũng để cho hệ thống truyền tống một cái bóng ở nhà.
Chính là để phòng ngừa chuyện giống như tên Lâm Trần lúc trước xảy ra lần nữa, Tô Tiểu Bạch tuyệt đối sẽ không lưu lại cho địch nhân bất kỳ sơ hở cùng cơ hội!
...
Hung thú triều ở tường thành phía đông vẫn đang tiếp diễn.
“Nhanh! Cứu ta! Cứu ta!”
“A! ! Cánh tay ta! ! Đồ khốn khiếp, lão tử liều mạng với ngươi!”
“Bên kia có hung thú bò lên, mau đem nó giết chết!”
“Cản không nổi, hung thú vào thành rồi!”
“Không cần quản những thứ này, toàn bộ giao cho võ giả đằng sau đi! Nhóm chúng ta chỉ cần chuyên tâm giết hung thú trước mặt là được!”
“Nhanh, giết chết nó! ! !”
“...”
Khắp nơi đều là tiếng la hét, tiếng gào thét.
Chân cụt tay đứt khắp nơi đều có.
Thi thể của võ giả cùng hung thú hỗn tạp cùng một chỗ, mùi vị máu tanh nồng đậm tràn ngập trong không khí, máu tươi thoa khắp toàn bộ tường thành phía đông căn cứ số 18!
Đây chính là chiến tranh tàn khốc hung thú triều mang đến.
Từ lúc hung thú triều bắt đầu đến bây giờ, đã qua năm ngày bốn đêm, từng đám võ giả chỉ có thể thừa dịp thời gian rảnh khi hung thú bị quét sạch mà tiến hành thay phiên cùng nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục chiến đấu... Nhưng mà hung thú xưa nay đều không có dừng lại, giống như bị kích thích, nơi xa không ngừng có hung thú đánh tới chớp nhoáng giống như thủy triều.
Một nhóm tiếp lấy một nhóm.
Từng lớp từng lớp liên tiếp.
Gần như vô cùng vô tận!
Nhưng cho dù chiến trường lại thảm liệt như thế nào, cũng không phải là mấu chốt quyết định lần chiến tranh này có thể thủ thắng hay không.
Mấu chốt chân chính trong chiến trường, vẫn là đại chiến giữa năm tên Võ Soái, cùng con vượn trắng và con tê giác lửa ba sừng kia!
Một khi Võ Soái thất bại, cơ bản chẳng khác nào tuyên cáo căn cứ nhân loại bị thất thủ, phá diệt.
Chỉ khi con vượn trắng cùng tê giác lửa ba sừng bị giết hoặc là rút lui, nhân loại mới xem như chân chính thu hoạch được thắng lợi sau cùng!
“Đáng chết! Rõ ràng ta có vài lần cơ hội có thể làm thịt đầu tê giác lửa ba sừng này, nhưng mỗi lúc thời khắc mấu chốt lại bị con vượn trắng kiềm chế!”
“Con vượn trắng này nói như thế nào cũng là đối thủ cũ chiến đấu cùng chúng ta mười một năm, năm nay thế nhưng là năm thứ mười hai... Làm sao lại không có chút tiến bộ!”
“Vảy giáp của con tê giác lửa ba sứng quá cứng! Nếu như không cắt vào trong khe hở nhược điểm của nó, căn bản không cách nào làm nó bị thương!”
“Hỏng bét... Đan dược bổ sung của ta dùng hết rồi!”
“Ta cũng vậy!”
“Mau để cho người đưa đan dược tới!”
“...”
Nhóm Võ Soái đang gian khổ đại chiến.
Năm ngày bốn đêm, từng giờ từng phút chiến đấu không ngừng, cường độ cao như thế, cũng chỉ có Võ Soái mới có thể chịu đựng được.
Tại trong đoạn thời gian chém giết dài dằng dặc này, bọn hắn cùng con vượn trắng và tê giác lửa ba sừng vờn nhau hết hiệp này đến hiệp khác.
Trải qua bao nhiêu lần đứng bên bờ nguy hiểm!
Trên người năm tên Võ Soái, nhiều hoặc ít gì cũng lưu lại một ít vết thương...
Con vượn trắng cùng tê giác lửa ba sừng cũng không khá hơn chút nào, bọn chúng cũng bị thương giống vậy...
Nhưng dù cho là như thế, lại không có bất kỳ bên nào lựa chọn lui bước, cũng tận hết lực lượng chém giết!
Chẳng qua bây giờ đã xuất hiện một vấn đề—— —— đan dược bổ sung của nhóm Võ Soái đã dùng hết, nếu như không có đan dược bổ sung kịp thời, chỉ sợ không phóng ra được mấy lần công pháp cấp tiểu thừa liền không còn khí lực!
Trái lại con vượn trắng cùng tê giác lửa ba sừng giống như có được khí lực cùng thể lực dùng không hết, một điểm trọng thương khi một mực chiến đấu đến bây giờ, cũng sẽ nhờ năng lực tự lành cường đại mà dần dần khôi phục.
Cái cân chiến tranh, đang dần dần nghiêng về phía của hung thú.
Năm tên Võ Soái cũng từ một điểm này, ý thức được nguy cơ trước nay chưa từng có!
“Thật là thảm liệt a...” Tô Tiểu Bạch đã đuổi tới tường thành phía đông.
Xa xa, hắn đã ngửi được mùi vị máu tanh nồng đậm, đồng thời trên đường còn tiện tay chém giết mấy đầu hung thú ý đồ xâm nhập vào trong căn cứ.
Khi hắn tới gần một chút, nhìn thấy rải rác máu tươi trên tường thành cùng thi thể của võ giả cùng hung thú đầy đất, cũng nhịn không được cau mày một cái.
Đây là lần thứ nhất hắn tiếp xúc đến chiến tranh tàn khốc ở cự ly gần như thế.
“Dù là chính hắn đã tự tay dùng phương thức tàn nhẫn chém giết không ít người, nhưng nhìn đến cảnh tượng hùng vĩ nguy nga, núi thây biển máu này, cũng nhịn không được có chút không thích ứng kịp.
“Lâm Phục Thiên... Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hẳn là ngay tại bên ngoài tường thành!”
Tô Tiểu Bạch leo lên tường thành.
Trên tường thành, đám võ giả đang chém giết thảm liệt cùng hung thú muốn xâm nhập.
Hắn tiện tay đánh ra một chiêu Chân Hỏa Thủ, bàn tay hỏa diễm to lớn bằng chừng một người, trong nháy mắt quét sạch hung thú trên một đường thẳng!
Lật tay một cái, một thanh trường đao hiện lên trong tay hắn, bỗng nhiên hướng hư không bổ tới, trong nháy mắt liền đem những hung thú có ý đồ bò lên tường thành xé rách đến tan tác khắp nơi.
Không ít người cũng dùng ánh mắt kinh dị nhìn xem Tô Tiểu Bạch.
Có người ngạc nhiên là Tô Tiểu Bạch trẻ tuổi như vậy, liền có được đẳng cấp cảnh giới cao như thế.
Có người ngạc nhiên là Tô Tiểu Bạch vậy mà nắm giữ công pháp thuộc tính và công pháp binh khí đẳng cấp cao như thế.
Nhưng càng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là, bọn hắn dường như gặp qua Tô Tiểu Bạch ở đâu rồi, cảm thấy đặc biệt quen mặt!
“Tìm tới!”
Mà ánh mắt Tô Tiểu Bạch đã một mực khóa chặt trên thân một người ở vài cây số bên ngoài, chính là tên Lâm Phục Thiên đang chém giết cùng con vượn trắng và con tê giác lửa ba sừng kia!
Tô Tiểu Bạch không nói hai lời liền xông ra ngoài!