CHƯƠNG 81: TÔ TIỂU BẠCH VS LÂM PHỤC THIÊN!
Thân ảnh Tô Tiểu Bạch, trực tiếp nhảy xuống từ trên tường thành.
“Đừng!”
“Tên này điên rồi sao?”
“Hắn xong đời!”
“...”
Người bên cạnh nhìn thấy Tô Tiểu Bạch nhảy xuống, sắc mặt đại biến, muốn ngăn cản cũng ngăn không kịp.
Phía dưới là hung thú triều đáng sợ vô cùng a, giống như cối xay thịt, tùy tiện ném một người xuống dưới, trong nháy mắt liền có thể bị xé thành thịt nát, liều cũng liều không nổi.
“Vạn Pháp Quy Nhất...”
Nhưng mà giữa không trung, trường đao Tô Tiểu Bạch nắm chặt trên tay bỗng nhiên tỏa ra một vầng sáng màu trắng kịch liệt.
Lượng lớn linh khí xung quanh điên cuồng mãnh liệt mà tới.
Đây là công pháp cấp tiểu thừa « Vạn Pháp Quy Nhất ». Nó là một hạng công pháp rèn thể không giả, nhưng mà cũng đồng thời là một hạng công pháp có thể hỗ trợ bất luận binh khí gì!
Giống như bây giờ, một khi vận dụng, liền có thể đem linh khí chung quanh hút sạch, hết thảy hội tụ đến tay Tô Tiểu Bạch , cùng trường đao trong tay hắn!
“Chém!”
Oanh!
Tô Tiểu Bạch bỗng nhiên bổ tới một đao hướng về phía dưới, lực lượng kinh khủng sánh bằng Võ Soái, lại thêm lực lượng ngưng tụ của « Vạn Pháp Quy Nhất », trong nháy mắt hình thành một đạo đao khí dài hơn mười mét, ầm vang giáng xuống!
Những hung thú dưới vách tường, mở ra miệng lớn như chậu máu, thời thời khắc khắc muốn xé nát Tô Tiểu Bạch, lập tức bị cỗ đao khí này bao phủ!
Chỉ thấy toàn bộ bên ngoài tường thành phía đông giống như là bị “Quét sạch”, tất cả bầy hung thú muốn leo lên vượt qua tường thành, trong nháy mắt đều bị phân thành hai, hóa thành mưa máu đầy trời cùng một đống thi thể rơi vãi lả tả!
“Cái này...”
Trên tường thành, đám võ giả nhìn thấy một màn này cũng kinh ngạc đến ngây người.
Đám võ giả đang cùng hung thú chém giết cũng nhao nhao bị đạo ánh sáng rực rỡ lộng lẫy này hấp dẫn.
Ngay cả con vượn trắng cùng con tê giác lửa ba sừng đang khổ chiến cùng nhóm Võ Soái cũng quay đầu đi, nhìn thấy một màn này trên tường thành.
“Tiểu tử kia là ai? !”
“Bộ dáng trẻ tuổi như vậy, đã đạt đến Võ Tướng sơ cấp?”
“Ta không nhìn nhầm chứ... Công pháp cấp tiểu thừa sao?”
“Kia là —— "
Chuyện bốn tên Võ Soái khác không biết Tô Tiểu Bạch có thể hiểu, dù sao đây là người Lâm gia một mực tìm kiếm, bọn hắn nơi nào sẽ để ý.
Nhưng Lâm Phục Thiên lại không giống vậy.
Tư liệu của Tô Tiểu Bạch hắn chỉ là xem qua một lần, nhưng mà cả đời khó quên!
Chính là tên tiểu tử mới chỉ 17 tuổi này, không biết phía sau có một đoàn đội võ giả như thế nào đang ủng hộ, đến mức khiến Lâm gia bọn hắn tổn thất nặng nề, thậm chí tính mạng của cháu trai hắn cũng không thể giữ lại!
“Tiểu tử, cuối cùng cũng để cho ta tìm tới ngươi!”
Thoáng cái, lửa giận trong mắt Lâm Phục Thiên nổi lên.
Lúc này hắn muốn đi tìm Tô Tiểu Bạch phiền phức, nhưng công kích của con vượn trắng sau lưng đã gần trong gang tấc, Lâm Phục Thiên không thể trước tiên lựa chọn tránh né, chống đỡ công kích của con vượn trắng.
Cùng lúc đó, thân hình Tô Tiểu Bạch cũng giống như một tảng đá lớn ầm vang đập xuống đất.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua đông đảo hung thú dữ tợn hung mãnh, trực tiếp nhìn chằm chằm Lâm Phục Thiên, phát ra một tiếng gào thét kinh thiên:
“Lâm Phục Thiên! ! !”
Thanh âm trải qua linh khí gia trì, ba chữ Lâm Phục Thiên, giống như Thiên Lôi, trong nháy mắt truyền vang khắp toàn bộ chiến trường tường thành phía đông!
Tất cả mọi người kinh dị nhìn xem Tô Tiểu Bạch... Cái tên này gọi thẳng danh tự của Võ Soái Lâm gia, đến cùng muốn làm gì? !
“Ừm?”
Lúc này, nữ nhân mang thẹo mạng che mặt cùng lão giả Võ Tướng cao cấp đằng sau nàng ở Thú Bảo Các ngày đó cũng đang chém giết cùng hung thú... Bọn họ mặc dù là người của căn cứ số 15, nhưng đối phó hung thú triều là đại sự của toàn bộ nhân loại, nàng tự nhiên cũng lựa chọn tham chiến, cống hiến một chút sức mạnh.
Theo tiếng hét dài của Tô Tiểu Bạch, ánh mắt bọn họ cũng nhanh chóng chuyển dời mà đến, nhìn thấy Tô Tiểu Bạch.
Nhưng bọn hắn cũng không có nhận ra Tô Tiểu Bạch là Tô tiên sinh.
Dù sao khi ở Thú Bảo Các, Tô Tiểu Bạch từ đầu đến cuối đều đeo mặt nạ.
Chỉ là bọn hắn hơi nghi hoặc một chút, người này nhìn qua tuổi không lớn lắm, lại lập tức xông vào bên trong bầy hung thú, còn hô to danh tự Lâm Phục Thiên, hẳn là hắn cũng tên Võ Soái này của Lâm gia có ngọn nguồn sâu đậm gì sao?
“Thằng nhãi ranh càn rỡ!”
Lâm Phục Thiên nổi giận.
Thân là Võ Soái trên vạn người, lại bị một tên tiểu gia hỏa gọi thẳng tính danh trước mặt mọi người, thậm chí bên trong ánh mắt cũng lộ ra ý vị khiêu khích nồng đậm... Lại vừa nghĩ đến toàn bộ tình huống bi thảm của Lâm gia đều là do một tay Tô Tiểu Bạch cùng đoàn đội sau lưng hắn tạo thành, Lâm Phục Thiên giận không chỗ phát tiết!
“Ta phải giết ngươi trước, rồi sẽ giải quyết hung thú triều!”
Lâm Phục Thiên quả quyết từ bỏ dây dưa cùng con vượn trắng, thân hình hóa thành một đạo luồng sáng hỏa diễm trên không trung, bay thẳng về phía Tô Tiểu Bạch!
Thân hình Tô Tiểu Bạch cũng bắt đầu hóa thành một đạo đạn pháo, hướng về phía Lâm Phục Thiên lướt tới!
“Lâm huynh!”
“Hắn đang làm gì? !”
“Đừng cản hắn, kia là cừu địch của Lâm gia!”
Câu nói sau cùng là Võ Soái Vương Sở Thần của Vương Gia nói.
Hiển nhiên, hắn đã nhận ra Tô Tiểu Bạch.
Hắn cũng có chút hiếu kỳ.
Trong căn cứ số 18, tên của năm người bọn hắn không người không biết không người không hiểu, tiểu tử này lại dám đường hoàng xuất hiện ở đây... Rốt cuộc là có cái gì dựa vào?
Chẳng lẽ hắn thật là dự định lấy cảnh giới Võ Tướng sơ cấp đáng thương kia, đi chống lại một tên Võ Soái chân chính sao?
Chỉ có người điên mới có thể làm vậy a?
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Lâm Phục Thiên là Võ Soái Phổ Thông.
Đẳng cấp nhanh nhẹn của Tô Tiểu Bạch sánh bằng Võ Soái Phổ Thông.
Tốc độ hai người cũng tiêu thăng đến cực hạn!
Cự ly vài cây số với người bình thường tới nói thì rất xa, nhưng đối với Võ Soái mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện một phút cũng chưa tới a.
Không ít người nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi nín thở ngưng thần.
Đây chính là hung thú triều, chỉ có nhân loại cùng hung thú chém giết... Nhân loại cùng nhân loại giết nhau, còn là giữa Võ Tướng cùng Võ Soái, trước nay chưa từng có!
Liền ngay cả con vượn trắng cùng con tê giác lửa ba sừng kia cũng đem ánh mắt chuyển dời tới.
Bọn nó dường như cũng cảm thấy khó hiểu.
Đây không phải là chiến tranh giữa bọn nó cùng nhân loại sao?
Làm sao còn sẽ có nhân loại tự giết lẫn nhau?
“Lâm Phục Thiên... Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi, cũng là lúc Lâm gia các ngươi xong đời!” Trong ánh mắt của Tô Tiểu Bạch bùng lện sát ý.
Khí thế của hắn trầm xuống.
“Kim Cương Thể - ngưng!”
Trên da bao trùm một tầng kim sắc.
“Bất Động Minh Vương Thân!”
Một đạo thân thể màu vàng óng xuất hiện sau lưng Tô Tiểu Bạch.
“Vạn Pháp Quy Nhất...”
Vô tận linh khí cuồng bạo mãnh liệt mà đến, hết thảy hội tụ trên tay cùng bên trên binh khí.
Cự ly giữa hai người ngày càng gần.
Toàn thân Lâm Phục Thiên bùng lên hỏa diễm, giống như Hỏa Thần hạ phàm.
Khi cả hai tiến vào bên trong phạm vi công kích, Lâm Phục Thiên phát ra một tiếng rống giận kinh thiên, trường đao hỏa diễm trong tay đã giơ lên cao cao.
Trường đao đấu trường đao.
Võ Tướng đấu Võ Soái.
Trong mắt mọi người, đây gần như là một trận quyết đấu không chút hồi hộp... Nhưng lại không tự giác mà làm cho tất cả mọi người muốn biết rõ kết quả.
“Chém ----“
Tô Tiểu Bạch bỗng nhiên vung vẩy ra một đao.
Ầm ầm! ! !
Tựa như sấm chớp trên trời nổ vang, một cỗ thanh âm điếc tai nhức óc trực tiếp nổ tung, khí thế mãnh liệt trước nay chưa từng có, giữa trường đao hỏa diễm cùng trường đao linh khí này, hung hăng nổ tung!
Những con hung thú không biết nguyên cớ chung quanh, cũng bị dư âm của cỗ chấn động này bao trùm, cường đại một chút thì bị hất bay, nhỏ yếu một chút thì bị đánh chết tại chỗ!
Uớc chừng nửa giây sau.
“Oa!”
Một thân ảnh bay ngược ra giống như đạn pháo, phun ra một ngụm máu lớn giữa không trung!
Mà đạo thân ảnh kia, rõ ràng là Lâm Phục Thiên.
Giờ phút này, vô số võ giả trên chiến trường đều như bị sét đánh, trợn mắt hốc mồm!