Chương 122: [Dịch] Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Không thể khống chế thân thể

Phiên bản dịch 5056 chữ

Chương 122: Không thể khống chế thân thể

Lưu Lộ nhìn phong bì đó, trên mặt đầy sự nghi hoặc.

Đối diện với người đàn ông này.

Hắn đương nhiên biết.

Một chàng trai dám làm việc nghĩa ở thành phố Đông Hải, người đã gửi đoạn kết của "Hồng Lâu Mộng", người phụ trách danh dự của Cố Cung...

Trong thời gian này, hắn là người đàn ông nổi tiếng nhất đất nước! Lâm Huyền.

Nhưng mà.........

Người đàn ông này với toán học có liên quan gì không?

Chưa bao giờ nghe nói về việc hắn đạt được bất kỳ thành tích nào trong toán học ... Lưu Lộ ngẩng đầu lên.

Người đàn ông đó đang khoanh chân ngồi đó, với nụ cười đắc ý trên khuôn mặt.

Thần bí.........

Quá thần bí rồi..

Lưu Lộ thuộc phái học thuật nghiêm túc, hắn không nghĩ được nhiều như vậy, bên kia đã tự tin như vậy, nghiệm chứng một lúc đâu có sao?

"Được, cho ta mượn bút của ngươi."

Lưu Lộ đi ra ngoài mang đến một chồng giấy bản thảo, sau đó lấy cây bút chì màu vàng trong tay Lâm Huyền, bắt đầu nghiệm toán.

Thời gian 5 năm.

Hắn bắt đầu từ thuyết tương đối rộng, bắt đầu từ công thức trong bức tranh "Anh - Xtanh tinh nghịch" để suy ra hằng số Anh - Xtanh.

Đây là một hằng số vạn năng.

Có được nó, thậm chí có thể tính toán quá khứ và tương lai.

Bạn thậm chí có thể tính toán ra tất cả ngẫu nhiên!

Đem tất cả các ngẫu nhiên, đều phân tích thành tất nhiên của tất nhiên!

Nghiên cứu của hắn quá mơ hồ, không một ai trong Trung Khoa Viện công nhận hắn.

Nhà nước đã không cấp kinh phí cho hắn.

Vì vậy, trước mắt hắn chỉ có thể làm phép tính trên giấy nháp một mình.

Nếu không có sự hỗ trợ của dữ liệu thực nghiệm...lý thuyết và ứng dụng thực tế chỉ có thể đình trệ...

30 phút trôi qua.

Lưu Lộ đã viết chăm chỉ ở đó.

Mồ hôi đầy đầu.

Suy luận của hắn chỉ còn một bước cuối cùng, là có thể thu được kết quả cuối cùng !

"Đa thức phức tạp này, chỉ cần bổ sung thêm công thức của ta, thì có thể trở nên rất đơn giản!"

Lưu Lộ càng lúc càng trở nên phấn khích! Bắt đầu nói chuyện với chính mình! Đây là thành quả lao động miệt mài ngày đêm suốt 5 năm của hắn!

Lưu Lộ bắt đầu đơn giản hóa các công thức toán học phức tạp và khó hiểu! Dưới sự suy luận của hắn, công thức phức tạp đó càng lúc càng trở nên đơn giản.

Nó đã trở thành một phép vi tích phân mà sinh viên đại học có thể hiểu được...nó đã trở thành một phương trình đạo hàm mà học sinh cấp ba có thể hiểu được...

Nó đã trở thành một phép chia phân số mà học sinh cấp hai có thể hiểu được!

Nó đã trở thành phép cộng, trừ, nhân, chia mà học sinh tiểu học có thể hiểu được! Tất cả những điều này, Lâm Huyền nhớ rất rõ!

Tất cả những suy luận này, mặc dù hắn chỉ có thể hiểu được vài bước cuối cùng, nhưng hắn đã nhìn thấy tất cả các bước này trong “Cuộc thi đại sư toán học thế giới” trước khi lịch sử thay đổi. Bước cuối cùng là cộng, trừ, nhân và chia!

Lưu Lộ sắp viết số cuối cùng! Lâm Huyền không nhìn vào giấy và bút. Mà là nhìn chằm chằm vào cổ họng của Lưu Lộ.

Hắn muốn xem xem...

Rốt cuộc là ai, đã lấy đi giọng nói của hắn! Lạch tạch!

Lạch tạch! Lạch tạch!

Cây bút chì màu vàng trong tay Lưu Lộ đã viết kết quả cuối cùng!

"Ta đã tính ra rồi! Kết quả cuối cùng là—"

"42!"

"Wu--"

Lưu Lộ đột nhiên nắm cổ họng của mình! Mắt mở trợn ngược!

"Nôn!!!"

Lâm Huyền không di chuyển.

Hắn bình tĩnh xem tất cả những điều này.

Giọng nói của Lưu Lộ đã bị lấy đi, là một sự thật không thể thay đổi, ta bây giờ có đến giúp hắn cũng vô ích.

Tốt hơn là nên tỉ mỉ quan sát!

Làm rõ, rốt cuộc kẻ thù là ai! Ai đang ngăn Lưu Lộ tính ra 42!

"nôn--"

Lưu Lộ ném đi cây bút chì, dùng hai tay nắm lấy cổ họng của mình! Mặt hắn đỏ bừng!

Như muốn bóp chết mình.

Lâm Huyền nắm chặt tay, bắt đầu cau mày ... hóa ra ... Tình hình còn nhiều hơn những gì ta tưởng tượng.

Sức mạnh thần bí đó, không chỉ muốn lấy đi giọng nói của Lưu Lộ ... đây là muốn lấy đi mạng sống của hắn!

Ừng ực. Ừng ực. Ừng ực.

Lúc này dị biến phát sinh!

Cây bút chì màu vàng do Lưu Lộ ném, lăn xuống bàn.

Bàn không bằng phẳng.

Sau khi cây bút chì lăn về phía Lâm Huyền vài vòng, nó bắt đầu lăn trở lại. Tốc độ lăn trở lại càng lúc càng nhanh.

Trực tiếp lăn khỏi bàn! Lộc cộc. Bút chì rơi xuống đất.

Vừa hay đáp xuống cạnh chân Lưu Lộ!

Lưu Lộ đang tự bóp cổ mình, trong miệng "Uệ, uệ, uệ!"

Chân phải của hắn giẫm thẳng lên cây bút chì!

Trượt đi

Bút chì lăn, Lưu Lộ trượt về sau! Đập mạnh xuống đất!

Đầu hắn đập vào quầy trà ở phía sau, chiếc ấm trà rơi thẳng ra khỏi quầy trà. Nó đập mạnh vào đầu Lưu Lộ!

Nắp ấm trà bay đi, nước trà nóng bên trong bắn tung tóe khắp mặt Lưu Lộ! "Aa!!!!!!"

Lưu Lộ bị bỏng và hét lên!

Nhưng với tiếng hét này, giọng nói trong cổ họng của hắn cuối cùng cũng hét lên! Tay của hắn cuối cùng cũng khôi phục được khống chế!

"Hu--hu--hu--"

Lưu Lộ mặt ngột ngạt đỏ bừng, thở hổn hển.

"Tay...tay...tay của....tay của ta...vì...hụ hụ...vì...vì sao...ta"

Lưu Lộ mở to mắt.

Hắn phát hiện......

Mình không thể nói được câu hoàn chỉnh, nhưng trong lòng hắn biết rõ.

Vừa nãy, tay hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát! Muốn bản thân tự bóp chết mình!

Nếu không phải bị nước trà tạt vào mặt, hắn căn bản không thể khống chế được thân thể!

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ của Bạch Hà

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!