Trong lúc Lâm Huyền tham quan Trân Bảo quán, lục tục có thêm hơn mười nhân vật lớn khác vội vàng tiến về chỗ quản lý Cố cung.
Vừa xuống xe, bọn họ liền thẳng tiến đến phòng hằng nhiệt.
Bầu không khí ở nơi đó khiến người ta phải căng thẳng, nhưng cũng khiến người ta hưng phấn!
Vào giữa đêm, bên trong phòng quản lý Cố cung đã mở một buổi hội nghị bí mật kéo dài tận ba tiếng đồng hồ liền.
Lâm Huyền cũng được mời đến.
Mặc dù hội nghị có rất nhiều hạng mục quan trọng nhưng vấn đề đầu tiên được đưa ra để thảo luận tại đại hội chính là vấn đề mà tất cả mọi người đang quan tâm…
Trang cuối cùng thuộc phần đại kết cục cuối cùng ở đâu?
Trang cuối cùng thuộc hồi thứ một trăm hai mươi trong hộp gỗ viết rằng:
“Bảo Ngọc nhìn sang phía này, tức cảnh sinh tình, rơi lệ nở nụ cười, thế là…”
Thế là cái gì?
Trang kế tiếp… hết mất rồi!
Tất cả mọi thứ dừng lại chính chỗ đó!
Rõ ràng, tiếp theo sau còn có một vài lời thơ hoặc từ ngữ gì đó!
Nhắc đến vấn đề này, lão Lưu Hội trưởng hội Hồng Học chỉ biết thở dài, nghiến răng nghiến lợi:
“Loại cảm giác này đúng là khó chịu thật! Chỉ chênh lệch một chút cảm xúc cuối cùng thôi, không phát tiết ra được!’
“Dựa theo thói quen sáng tác của Tào Tuyết Cần, phía sau đoạn “thế là…” nhất định sẽ có một bài thơ!”
Ngô quán trưởng cũng thở dài.
“Khi Lâm Huyền tiên sinh phát hiện ra hộp gỗ này đã thiếu mất một trang cuối cùng kia. Nhưng toàn bộ vẫn hoàn chỉnh, thiếu đi bài thơ cuối cùng cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục.”
Lão Lưu khịt mũi xem thường đáp án này:
“Ngươi không hiểu gì cả! Đối với những người cả đời nghiên cứu “Hồng lâu mộng” như chúng ta mà nói, bài thơ cuối cùng chính là tất cả tinh túy!”
“Được rồi, được rồi, đừng thảo luận về vấn đề vô nghĩa này nữa.”
Lúc này, một nhân vật lớn khác đưa tay ngăn không để hai người cãi nhau.
Hai tay của hắn chắp lại trước ngực, chậm rãi nói:
“Bây giờ, điều quan trọng nhất chính là chúng ta cần phải thảo luận công khai chuyện này trước công chúng thế nào…”
“Ta cũng đã xem nội dung bốn mươi hồi cuối cùng rồi, đúng thật có một phần không tiện công khai bây giờ. Nhưng bảo vật trong lịch sử văn học Trung Quốc thuộc về toàn thể nhân dân.”
“Vì vậy… ta muốn nghe thử quan điểm của các vị.”
Tiếp theo đó chính là quá trình thảo luận dài dằng dặc.
Cuối cùng, mọi người đi tới kết luận thống nhất:
Bảo vật văn hóa thuộc về toàn thể nhân dân Trung Hoa, nên tin vui này phải nhanh chóng tuyên bố cho nhân dân cả nước.
Nhưng bản xuất bản “Hồng lâu mộng” phải để các chuyên gia tiến hành chỉnh sửa nguyên văn trước khi phát hành. Các vị đồng chí đã xem bản gốc vào hôm nay đều phải giữ bí mật một cách nghiêm ngặt!
Sau khi chỉnh lý xong xuôi, một nửa bản gốc “Hồng lâu mộng” duy nhất được cất giữa trong nhà bảo tàng Cố cung cùng với “Thanh minh thượng hà đồ”, “Bình phục thiếp”, “Mai thước đồ”, tạo thành Tứ đại quốc bảo Cố cung!
…
Sau khi kết thúc hội nghị, một đám nhân vật lớn nhao nhao nắm tay, bày tỏ lòng biết ơn đối với Lâm Huyền:
“Người trẻ tuổi này, cảm ơn ngươi đã cống hiến cho quốc gia, đất nước sẽ không bạc đãi ngươi!’
“Đây là kỳ tích trong lịch sử văn học Trung Hoa, tên của ngươi sẽ được ghi danh sử sách.”
“Lâm tiên sinh, nếu như ngươi cũng cảm thấy hứng thú với Hồng học, Hồng học Trung Quốc sẽ hoan nghênh ngươi bất kỳ lúc nào!”
“Người trẻ tuổi có phẩm chất ưu tú như ngươi không nhiều đâu… Hậu sinh khả úy nha!”
…
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Không ít phương tiện truyền thông chính thức đều nhận được thông báo, nhao nhao tăng cường hỗ trợ và tạo sự chú ý trên mạng.
Nhân Dân Nhật Báo: “Tối ngày 14 tháng 6, Cố cung tổ chức buổi họp báo! Tuyên bố phát hiện trọng đại!”
CCTV News: “Cố cung được quyên tặng bảo vật văn hóa! Tập trung truyền hình trực tiếp ngày mai!”
Tứ Xuyên Quan Sát: “Tám giờ tối ngày mai, Cố cung tuyên bố bảo vật quan trọng bùng nổ giới văn học!”
Cung Thanh Đoàn Đoàn: “Có chuyện lớn rồi! Tối mai Cố cung sẽ có tuyên bố quan trọng!”
…
…
Dưới sự dẫn dắt của vô số phương tiện truyền thông chính thống, trong chớp mắt tin tức truyền đi khắp toàn cõi mạng!
Trong vòng QQ, trên Tieba, trên Weibo,…
Tất cả dân cư mạng đều tập trung thảo luận nhiệt liệt:
“Rốt cuộc là đã có phát hiện mới gì? Gây chấn động như thế, chẳng lẽ phát hiện người ngoài hành tinh à?”
“Văn vật, chắc chắn sẽ không tạo nên động tĩnh lớn như thế được.”
“Thông báo toàn mạng phô trương như thế, có phải lần này đào được đồ cổ có quan hệ mật thiết gì đó tới lão bách tính bọn ta không?”
“Chẳng lẽ phải sửa lại lịch sử luôn đấy chứ? Đừng nha, sắp thi tới nơi rồi!”
“Cố cung biết trêu ghẹo lòng tò mò của người ta ghê thật! Làm ta tối nay sắp mất ngủ luôn nè!”
…
Tất cả mọi người trên cả nước đều mong chờ buổi họp báo vào đêm mai.
Bên phía Cố cung cũng đang tích cực chuẩn bị.
Để tiện cho Lâm Huyền tham dự, Ngô quán trưởng sắp xếp để Lâm Huyền nghỉ ngơi tại khách sạn Quốc Đài.
Khách sạn Quốc Đài là nhà khách chính phủ chưa từng mở cửa với người ngoài.
Chỉ có khách nước ngoài đến thăm, khi tổ chức đại hội toàn quốc mới có thể sắp xếp quan chức vào ở.
Lâm Huyền ngồi xe chuyên dụng quay trở về khách sạn trước đó.
Vali du lịch đã được xử lý xong từ sớm, hắn trở lại lấy ba lô, dù sao trong đó còn đựng hòm thư thời không.
Tiếp theo, hắn liền quay trở về nhà khách Quốc Đài.
“Không hổ là nhà khách kiểu mẫu cao cấp nhất trong nước… Phòng ốc lớn thật!”
Lâm Huyền nằm trên ghế sô pha, uống nước khoáng được cung cấp đặc thù, mắt liếc nhìn cả phòng.
Nơi này bày trí trông rất mộc mạc, nhưng nếu nhìn kỹ không khó để nhận ra vật dụng đều thuộc kiểu xa hoa một cách khiêm tốn.
Tất cả đồ nội thất bên trong gian phòng đều được làm từ gỗ lim, bất kể là chỗ nào mà ngươi có thể nhìn thấy đều dùng vật trang trí bằng đá cẩm thạch tinh xảo nhất.
Trong chiếc tủ lạnh nhỏ có rất nhiều nước, đồ uống, đều là những loại mà Lâm Huyền trước giờ chưa từng thấy.
Mỗi một loại trong số đó đều viết hai chữ “đặc cung” thật to.
Đặc cung, mới là đẳng cấp.
Có tiền thì sao chứ?
Căn phòng khách sạn cao cấp nhất cả nước, chính là phòng khách sạn dưới mặt nước Poseidon của khách sạn Atlantis
Trong căn phòng đó, có thể thưởng thức trực tiếp sinh vật dưới biển bơi lội thỏa thích.
Giá phòng một đêm cao tới tận mười vạn.
Nhưng nói thẳng ra, chỉ cần có tiền là có thể vào ở, không có gì hiếm lạ.
Nhưng nhà khách Quốc Đài này, ngươi có tiền đi nữa cũng không có đủ danh vọng địa vị, cũng không thể vào ở được.
Lâm Huyền không khỏi lấy làm cảm khái, hắn quyết định nộp văn vật lên là chính xác.
Trong thế giới này, tiền mãi mãi không thể mua được địa vị và danh vọng.
Nhưng địa vị và danh vọng có thể đổi thành tiền bất cứ lúc nào.
Từ xưa đến nay, thứ khiến đàn ông mê muội nhất mãi mãi không phải là tiền tài và mỹ nữ.
Mà là quyền lực!
Quyền lực vô thượng!
Lâm Huyền vươn tay, án chừng hòm thư thời không trong tay…
“Một ngày nào đó, ta cũng sẽ đứng ở đỉnh cao quyền lực, bàn tay này khống chế tất cả mọi thứ!”