Tám giờ tối ngày hôm sau.
Nhân dân cả nước đều chờ đợi trước màn hình tivi và máy tính, chuẩn bị xem buổi họp báo từ phía Cố cung.
Khi phương tiện truyền thông chính thức trực tiếp trên đài XXTV.
Mấy trăm vạn dân mạng đã tràn vào đông nghịt, đang chém gió tung trời trên giao diện tối đen:
“Sao còn chưa bắt đầu nữa! Chờ lâu lắm rồi đấy!”
“Rốt cuộc là tin động trời gì vậy, đừng có nhử chúng ta thế chứ!”
“Lẹ đi! Lẹ đi!”
“Hàng đầu bán đậu phộng hạt dưa ghế đẩu…”
…
Hiện trường buổi họp báo Cố cung.
“Ngô quán trưởng, chuẩn bị xong chưa?”
Ngô quán trưởng phất tay ra hiệu.
Camera được mở lên!
Cùng lúc đó, từng chiếc tivi gia đình trên cả nước, giao diện mạng đều xuất hiện cảnh tượng tại buổi họp báo Cố cung.
Ngô quán trưởng nở nụ cười, vẫy tay chào với ống kính, tiếp tục nói:
“Chào các vị khán giả, bằng hữu đang xem, hoan nghênh mọi người theo dõi buổi họp báo hôm nay của chúng ta.”
“Đầu tiên, ta xin giới thiệu với mọi người hai vị khách quý hôm nay.”
“Vị ở bên trái ta là Hội trưởng Hội nghiên cứu Hồng Học Trung Quốc, đồng chí Lưu Diên Thanh.”
“Người ở bên phải ta là người mà Viện bảo tàng Cố cung chúng ta đặc biệt muốn cảm ơn, Lâm Huyền!”
Ngô quán trưởng vừa nói xong.
Giao diện mạng lập tức trở nên náo nhiệt hơn trước:
“Lưu Diên Thanh rất nổi tiếng luôn đó! Ông ấy thường xuyên xuất hiện trên Bách Gia Giảng Đàn và TV2, ta rất thích nghe hắn giảng về Hồng lâu mộng.”
“Anh chàng bên phải có địa vị gì đặc biệt lắm sao? Sao cứ có cảm giác quen mắt thế nhỉ… Lâm Huyền… Hình như từng nghe ở đâu rồi á.”
“A a a a! Lâm Huyền tiểu ca! Đấy chẳng phải người mấy ngày trước thấy việc nghĩa xông xáo làm, cứu hai cô gái bị rơi xuống nước!”
“Khó trách lại trông quen như thế! Mấy ngày trước lướt thấy trên Tiktok! Ta còn ấn like cho hắn nữa đấy!”
“Buổi họp báo Cố cung… Tại sao lại mời thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái ra tay làm gì? Có hơi khó hiểu…”
…
Lúc này, tại Hàng Châu, quê quán của Lâm Huyền.
Mẹ Lâm kích động vỗ đùi:
“Lão Lâm! Mau lại đây xem xem! Con của ông vừa lên tivi rồi này!”
Ba Lâm sau khi nghe thế thì vội tròng áo may ô lên người, chạy đến:
“Đây không phải là buổi họp báo của Cố cung sao? Thằng nhỏ này tại sao lại chạy tới Thủ đô rồi, đúng là càng ngày càng có tiền đồ!”
“Mau mau mau! Mau mở máy quay phim, ta muốn quay lại tiết mục truyền hình!”
Ba Lâm ghét bỏ liếc nhìn bà:
“Đã là thời đại nào rồi mà còn xài máy quay phim! Bây giờ mấy video như này trên mạng đầy! Yên lặng tí nào, ta còn phải xem tivi nữa!”
…
Thời gian trực tiếp, Ngô quán trưởng đã nói đến vấn đề chính:
“Mọi người đều đã biết, bản Hồng lâu mộng mà hiện nay chúng ta xem cũng không hẳn đều là nguyên tác do Tào Tuyết Cần viết ra.”
“Trải qua phong ba chiến loạn, bốn mươi hồi cuối cùng của Hồng lâu mộng đã bị thất lạc, kết cục Hồng lâu mộng mà bây giờ chúng ta nhìn thấy là do Cao Ngạc viết tiếp.”
“Nhưng, ngày hôm nay đây! Viện bảo tàng Cố cung muốn trịnh trọng thông báo đến tất cả mọi người…”
“Lâm Huyền tiên sinh đáng kính đây, đã tự nguyện quyên tặng bản bút tích thực bốn mươi hồi cuối cùng của Hồng lâu mộng cho chúng ta! Qua ba trăm năm, cuối cùng chúng ta đã có thể nhìn thấy kết cục chân chính của Hồng lâu mộng rồi!”
Một hòn đá khơi nên nghìn cơn sóng!
Đối với việc viết tiếp Hồng lâu mộng, toàn bộ nhân dân Trung Quốc đều từng nghe phong thanh.
Thậm chí rất nhiều người còn cho rằng bản mà Cao Ngạc viết tiếp toàn là vải thô chắp vá lên vải gấm! Làm bẩn nguyên tác!
Lần này Cố cung tuyên bố công khai nhận được bút tích thực Hồng lâu mộng.
Vậy chứng tỏ cuối cùng mọi người đã có thể nhìn thấy kết cục của Hồng lâu mộng rồi!
Bình luận trực tiếp lập tức xuất hiện như một tràn hỏa tiễn!
Mưa đạn dân cư mạng rải ra trực tiếp khiến server lag:
“Trời má ơi! Là thật hả? Lúc sinh thời mà còn có thể nhìn thấy kết cục chân chính của Hồng lâu mộng thật sao?”
“Thứ đã thất truyền ba trăm năm còn có thể được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa sao? Lâm Huyền tiểu ca rốt cuộc đào ra được từ chỗ nào vậy?”
“Ui… Thứ này mà đem tới chỗ bán đấu giá, chí ít cũng mấy trăm vạn nhỉ? Cảnh giới tư tưởng của Lâm Huyền tiểu ca đúng là cao quá! Đổi lại là ta nhất định không giao lên đâu.”
“Lầu trên không giao? Ha ha, văn vật đào ra từ dưới lòng đất mà không giao lên, vậy ngươi cứ chờ đi ngồi tù đi!”
“Vừa gặp chuyện ra tay làm chuyện nghĩa, rồi lại nộp văn vật lên cho quốc gia, phẩm hạnh tốt như thế mà lại còn đẹp trai cơ! Đúng là yêu yêu quá đi, có ai biết tài khoản Weibo của Lâm Huyền là gì không? Ta muốn follow hắn!”
…
…
Sau đó, Ngô quán trưởng cho mọi người xem một vài hình ảnh về bút tích thực, bút tích thực đang được giữ gìn và phục hồi, sau này sẽ được trưng bày trong Viện bảo tàng Cố cung.
Tiếp đến, xuất phát từ góc độ chuyên gia, Hội trưởng Lưu Diên Thanh phổ cập khoa học cho khán giả về ảnh hưởng mang tính đột phá của bốn mươi hồi Hồng lâu mộng cuối cùng đới với giới văn học hiện giờ.
Đồng thời, ông ấy cũng cam đoan với quần chúng nhân dân, chờ sau khi hoàn thành công tác biên dịch, nhất định sẽ lập tức xuất bản Hồng lâu mộng bản đầy đủ để mọi người thưởng thức.
Hạng mục cuối cùng của buổi họp báo là màn các nhân vật lớn trong ngành trao giải cho Lâm Huyền.
Đầu tiên là trao tặng giấy chứng nhận và cờ thưởng.
Sau đó nhân vật lớn nọ cầm lấy một lá thư mời, nở nụ cười thần bí, nói một cách chân thành trước ống kính:
“Tinh thần của đồng chí Lâm Huyền đáng để tất cả chúng ta học tập theo!”
“Hắn vô tư quyên tặng, cung cấp tài liệu quan trọng cho việc nghiên cứu sử học nước ta, cũng đã góp vào một viên gạch giữ gìn quốc bảo nước ta.”
“Vì thế, các ban ngành nghiên cứu có liên quan quyết định trao tặng đồng chí Lâm Huyền một vinh dự trước nay chưa từng có…”
“Quán trưởng danh dự của Viện bảo tàng Cố cung!”