Chương 87: [Dịch] Ta Cuối Cùng Rồi Sẽ "Cày" Thành Thần Minh

Nhu kình

Phiên bản dịch 5136 chữ

Cô vừa nói ra lời này, lập tức được hưởng ứng nhiệt liệt.

“Đúng vậy đúng vậy, tiểu sư huynh, thử xem đi, mọi người đều rất tò mò.”

“Hai lần tiểu sư huynh ra tay tôi đều không có mặt, đúng là tiếc nuối, hôm nay hãy thể hiện cho chúng ta xem chút đi mà~”

“Dù sao tiểu sư huynh nhập môn cũng không lâu, tuy là thiên tài, nhưng có lẽ lực quyền cũng không quá mạnh, mọi người đừng ép cậu ấy.”

Còn có người dùng phép khích tướng.

Tiết Cảnh mỉm cười, chỉ nhẹ giọng nói:

“Không cần đâu, không có gì đáng để kiểm tra cả, chắc cũng chẳng kiểm ra được gì.”

Lời vừa nói ra, các đệ tử lập tức không chịu buông tha.

“Ơ kìa~ Sao lại thế, để cho mọi người mở mang tầm mắt một chút cũng chả mất miếng thịt nào.”

“Tiểu sư huynh thật sự sợ lộ điểm yếu à, yên tâm đi, cậu mới nhập môn được bao lâu? Mọi người sẽ không cười cậu đâu.”

“Ai dám cười nhạo tiểu sư huynh, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn, cậu cứ thử xem...”

Các đệ tử vẫn luôn rất tò mò đối với vị đệ tử thân truyền có tuổi tác cực nhỏ này, hiếm khi có cơ hội tiếp cận, đều không nhịn được muốn trêu chọc hắn.

Lúc này, một người đi tới cửa phòng huấn luyện, là Trần Phù Quang.

Hắn vẫy tay về phía bên này, không nói gì, chỉ có Tiết Cảnh chú ý tới hắn.

Tiết Cảnh nhìn các đệ tử đang vây quanh mình, suy nghĩ một chút, cười nói:

“Vậy tôi sẽ thử một chút nhé.”

Mọi người lập tức vỗ tay.

“Được! Để chúng ta chiêm ngưỡng phong thái của tiểu sư huynh!”

“Đây mới là đệ tử thân truyền, không mạnh chỉ là tạm thời, không sợ hãi mới là quan trọng nhất.”

“Mọi người lui ra nào, xem tiểu sư huynh biểu diễn!”

Mọi người ồn ào cười đùa.

Bọn họ cũng không có ác ý, chỉ là mượn cơ hội này để gần gũi với Tiết Cảnh hơn một chút, góp vui náo nhiệt.

Các đệ tử tản ra, nhường chỗ cho Tiết Cảnh.

Hắn đi tới trước máy đo lực, cũng không tạo bất kỳ tư thế nào, chỉ nghiêng người, hướng về phía tấm đệm da bên trên, đánh ra một quyền bằng mu bàn tay, tùy ý như đang ném chai lọ vào thùng rác.

“Bốp!”

Một tiếng vang cực kỳ trầm vang lên, trên màn hình không có bất kỳ phản ứng nào.

“Hửm?” – Các đệ tử lộ vẻ nghi hoặc.

Mà sau khi Tiết Cảnh đánh xong một quyền, đã xoay người đi về phía cửa phòng huấn luyện.

Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, tấm đệm da trên máy đo lực bỗng nhiên “xoẹt” một tiếng nứt ra.

Sau đó giống như kích hoạt phản ứng dây chuyền nào đó, tấm đệm liên tục nứt ra, lớp mút bên trong vỡ vụn rơi xuống đất như lá khô, trên vị trí vốn có của tấm đệm chỉ còn lại một ống sắt trơ trọi.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều như gặp ma, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

“Đây là... Nhu kình!?”

Nhu kình, còn được gọi là ám kình.

Là một loại phương pháp sử dụng lực ở trình độ cao hơn.

Thông qua việc điều khiển lực một cách tinh vi, tập trung nó vào một điểm, rót vào bên trong mục tiêu rồi bùng nổ, có thể tạo ra hiệu quả này.

Tiết Cảnh dùng nhu kình ra quyền, toàn bộ lực đều tác động lên tấm đệm của máy đo lực, không chạm vào thân máy, vì vậy bản thân máy móc không có bất kỳ phản ứng nào, tấm đệm lại bị nhu kình này đánh nát.

Người am hiểu sử dụng nhu kình, ví dụ như Lý Thất thì thậm chí có thể đạt tới mức thu phóng tự nhiên, ra tay không một tiếng động, lại nhẹ nhàng như không, chỉ cần bàn tay chạm nhẹ một cái là có thể khiến Tiết Cảnh bay ra xa hơn mười mét mà không làm hắn bị thương, toàn bộ lực đều dùng vào việc “đẩy”.

Kể từ khi vận kình của Tiết Cảnh đạt tới cấp 6 vào hôm kia, hắn đã nhanh chóng học được cách sử dụng nhu kình.

Chỉ là hiện tại vẫn chưa thành thạo, đánh một quyền vẫn còn phát ra tiếng vang trầm, chưa đạt tới cảnh giới không một tiếng động, nhẹ nhàng như không.

“Cậu sư đệ này, phiền cậu đi kho lấy một tấm đệm lắp vào máy đo lực nhé.”

Tiết Cảnh đưa tay vỗ vai một nam đệ tử bình thường, mỉm cười nói.

Tâm trạng hắn bỗng thoáng kỳ lạ, cảm thấy mình giống như một vị lãnh đạo gây thêm phiền phức cho người khác, còn để người khác giúp mình giải quyết hậu quả...

Nhưng vốn dĩ hắn không định ra tay, chỉ là các đệ tử nhiệt tình mời mọc nên mới không nhịn được thể hiện một chút, dù không nói đến sự thật, tấm đệm bị hỏng chắc chắn là lỗi của đám đệ tử ồn ào kia rồi.

Cậu đệ tử kia không biết tiểu sư huynh trước mặt đang nghĩ xấu về mình, vội gật đầu, cung kính nói:

“Dạ, tiểu sư huynh!”

Vô tình hay cố ý cũng đã tạo được chút uy thế rồi...

Tiết Cảnh mỉm cười, không nói thêm gì nữa, chậm rãi rời khỏi phòng huấn luyện.

Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Trần Phù Quang đang đứng ở đó, Tiết Cảnh lập tức hỏi:

“Sư huynh tìm em có việc gì chăng?”

Trần Phù Quang khoác vai hắn, cười nói:

“Vừa rồi võ đường nhận được một nhiệm vụ rất thích hợp với cậu, có muốn thử không?”

Tiết Cảnh nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.

“Mời sư huynh nói.”

Từ khi bắt đầu tu luyện Đẩu Giáp Công, hắn đã nhận thức sâu sắc ý nghĩa của câu “nghèo văn giàu võ”.

Ví dụ như hiện tại mỗi ngày hắn tu luyện cần tiêu hao các loại bí dược, quy đổi ra trung bình mỗi ngày gần hơn chục nghìn tệ.

Đây mới chỉ là giá gốc! Chỉ tính tiền nguyên liệu và tiền gia công thì tương đương với võ đường Tàng Long đang chịu thiệt để nuôi hắn.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Cuối Cùng Rồi Sẽ "Cày" Thành Thần Minh của Thương Điểu Độc Tình

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    16d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!