Trương Đại Thanh liếc mắt, không muốn nói thêm gì nữa.
“Hự... Chắc là gãy xương rồi, người này không bình thường, chúng ta nhất định không được chọc hắn...” – Lý Chiếu Tuyền xoa bóp cánh tay.
Trương Đại Thanh vội vàng xua tay:
“‘Chúng ta’ gì vậy ông, đừng có kéo tôi vào, tôi với anh không có quan hệ gì đâu nhé, tôi vẫn luôn nhìn cậu ta bằng ánh mắt thân thiện và ấm áp...”
...
“Hả? Vậy là kết thúc rồi sao?”
Một đám cậu ấm cô chiêu nhà giàu khó hiểu.
Vừa rồi rõ ràng là hai người này sắp đánh nhau, sao chỉ so tay một lúc đã xong rồi?
Cậu Diệp – Diệp Thừa Lâm nhìn về phía Bùi Thiên Thành.
“Thiên Thành, cậu thấy sao, đây là chuyện gì vậy?”
Những người khác trong nhóm nhỏ cũng đều nhìn về phía anh ấy.
Bùi Thiên Thành mỉm cười, nhấp một ngụm rượu vang trong ly, nói:
“Đó là ‘so tay’, giữa những võ sư có trình độ cao, hai người muốn thử võ công của đối phương, chỉ cần so tay là có thể biết sơ bộ về trình độ của nhau, không cần phải đánh nhau thật.”
Một đám cậu ấm cô chiêu ngày thường chưa từng tiếp xúc với những thứ này, lập tức cảm thấy rất thần kỳ, đồng loạt thốt lên kinh ngạc.
“Vậy là họ vừa nãy đã thử lẫn nhau rồi? Thiên Thành, cậu thấy ai chiếm ưu thế?”
Diệp Thừa Lâm hứng thú hỏi.
“Còn phải nói sao, chắc chắn là anh chàng đẹp trai này rồi.” – Một cô gái lập tức lên tiếng, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tiết Cảnh.
“Gã to con kia chạy nhanh như vậy, chắc chắn là thua rồi.” – Lập tức có cô gái khác tiếp lời.
Một chàng trai trẻ vuốt tóc bóng mượt bên cạnh không khỏi hơi ghen tị:
“Này này này, mấy cô đúng là mê trai, đừng chỉ nhìn mặt chứ, đây là so võ công, không phải thi hoa hậu, Thiên Thành, cậu là người hiểu biết nhất ở đây, cậu nói xem?”
Bùi Thiên Thành nhìn về phía Tiết Cảnh, giọng nói ôn hòa:
“Chắc là chàng trai này mạnh hơn một chút.”
“Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà, chắc chắn là cậu ấy thắng!” – Cô gái lập tức cười tươi như hoa.
“Thiên Thành, vậy còn cậu, cậu và cậu ấy thì ai mạnh hơn?” – Có người đột nhiên hỏi.
Bùi Thiên Thành mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ tự tin.
“Khó so lắm, tôi lớn tuổi hơn cậu ấy một chút.”
Anh ấy vừa nói ra câu này, những người ở đây đều không phải kẻ ngốc, hiểu ý của anh ấy.
Đây là đang nói mình mạnh hơn đối phương, nhưng khiêm tốn lấy lý do lớn tuổi hơn.
“Woa ~” Cả đám người đều nhìn anh ấy với vẻ thán phục.
Bùi Hữu Quang bên cạnh mặt mày phúng phính, do dự một chút, ấp úng nói:
“Ờm thì... Em có quen cậu ấy.”
“Hửm?”
Mọi người đều nhìn sang Bùi Hữu Quang.
Cậu hai nhà họ Bùi vẫn luôn bị lờ đi, đột nhiên được nhiều người chú ý như vậy, nhất thời thấy bối rối.
“Ồ? Cậu hai Bùi quen cậu ấy ư?”
Diệp Thừa Lâm nhìn với ánh mắt kỳ lạ.
“Vâng, cậu ấy là đàn anh cùng trường với tôi.” – Bùi Hữu Quang nói, không khỏi đưa tay sờ lên sống mũi đã gần như lành lặn, nhưng vẫn còn hơi đau.
Cách đây không lâu còn bị cậu ấy đánh cho một trận tơi bời... hắn thầm nghĩ.
“Cậu hai Bùi... Cậu có thể giúp chúng ta giới thiệu cậu ấy một chút được không?” – Một cô gái mặc váy hở vai gợi cảm sáng rực hai mắt, nói với Bùi Hữu Quang.
Chiếc váy khoét cổ sâu hun hút khiến Bùi Hữu Quang choáng váng.
Đây là lần đầu tiên có cô gái chủ động nói chuyện sau khi hắn gia nhập nhóm nhỏ này cùng Bùi Thiên Thành, còn gọi hắn là cậu hai Bùi.
“Cậu hai Bùi, làm ơn đấy.”
“Chỉ cần giúp chúng ta giới thiệu một chút thôi...”
Các em phú bà khác cũng nhao nhao mở miệng, nhất thời Bùi Hữu Quang có ảo giác thật ra mình rất được hoan nghênh.
Giới thiệu các cô ấy cho anh Cảnh... chắc là không sao ha.
Ngoại trừ có chút lo lắng thân thể của ảnh có thể chịu được hay không...
Ngay tại thời điểm Bùi Hữu Quang đã mơ mơ màng màng, Bùi Thiên Thành nhìn hắn một cái.
“Hữu Quang.”
Bùi Hữu Quang lập tức thần sắc thanh minh, vội vàng nói:
“Anh hai!”
Bùi Thiên Thành cười cười, ôn hòa:
“Anh cũng muốn làm quen thiếu niên anh kiệt như thế một chút...”
“Phiền em rồi.”
Bùi Hữu Quang không dám phản bác, cúi đầu nói:
“Dạ...”
...
Sau khi bắt tay với người tên Lý Chiếu Tuyền kia, mặc dù cảm thấy hơi khó hiểu nhưng Tiết Cảnh cũng không để ý.
Hắn đi dạo trong đại sảnh một hồi, thấy bên cạnh có một bàn dài bày đầy tiệc đứng, liền đi tới, muốn lấy chút đồ ăn.
Lấy một cái đĩa trên bàn ăn, nhìn những món ăn rực rỡ muôn màu, Tiết Cảnh bối rối.
“Anh Cảnh, anh Cảnh!”
Bên cạnh truyền đến tiếng gọi, Tiết Cảnh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một thiếu niên phúc hậu mặc lễ phục màu đen, ăn mặc trông rất bảnh bao.
Lại là Bùi Hữu Quang?
Hắn nhíu mày, hơi ngạc nhiên nói:
“Là Hữu Quang à, sao cậu lại ở đây?”
Bùi Hữu Quang cười he he, nhấc cổ áo của mình lên, nói:
“Em tới tham gia yến hội, không ngờ lại có thể nhìn thấy anh ở chỗ này.”
“Tiết Cảnh, vừa rồi em thấy anh “so tài” với tên to con đó, thật lợi hại.”
Hắn giơ ngón tay cái lên.