Tiết Cảnh gắp thịt viên trên bàn tiệc tự phục vụ, nói:
“Ồ? Cậu nhìn ra rồi?”
Bùi Hữu Quang gãi gãi đầu, có chút xấu hổ:
“Không nhìn ra... Thật ra là anh trai em nói cho em biết, anh ấy nói anh thắng.”
Hai người lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, lúc này Bùi Hữu Quang mới trầm ngâm một chút, nói:
“Tiết Cảnh, anh trai em muốn gặp anh...”
Tiết Cảnh làm như không nghe thấy, đưa tay lấy nĩa xiên thịt viên chiên trên đĩa, bỏ vào trong miệng cắn một miếng, nhai trong chốc lát, nuốt xuống.
Bùi Hữu Quang vội vàng bổ sung:
“Anh ấy nói anh là thiếu niên anh kiệt, rất thưởng thức anh, muốn làm quen với anh quen một phen, anh Cảnh, anh trai em rất mạnh, là thiên tài vào đại học nội hoàn nhờ “thi võ”...”
“Bên kia còn có rất nhiều người, đều muốn kết giao bạn bè với anh, tất cả đều là công tử tiểu thư trong giới thượng lưu của Tinh Thành...”
Thấy dáng vẻ sốt ruột của hắn, Tiết Cảnh đặt đĩa xuống, rút khăn giấy trên bàn ra, chậm rãi lau ngón tay.
Sau đó cười nói:
“Hữu Quang, có lẽ cậu hiểu lầm rồi.”
Hắn đặt tay lên vai Bùi Hữu Quang, khóe miệng cong lên mang theo chút lạnh lẽo.
“Anh trai cậu hay các cậu ấm cô chiêu trong giới của các cậu, hoặc người làm công trong cửa hàng tiện lợi ven đường.”
“Muốn làm quen với tôi, kết giao bạn bè thì đều không phải vấn đề gì, tôi rất hoan nghênh.”
“Nhưng nếu bọn họ thật sự muốn kết bạn với tôi, vậy thì để bọn họ tự mình tới tìm tôi.”
“Có thứ mình muốn thì nên tự mình đi lấy mà không phải chờ người khác dâng tới cửa.”
Dừng một chút, Tiết Cảnh nhẹ giọng nói:
“Là bọn họ muốn quen biết tôi, không phải tôi muốn quen biết bọn họ, cậu đừng có lầm.”
Nói xong, hắn vỗ vỗ bả vai Bùi Hữu Quang, xoay người rời đi.
Bùi Hữu Quang đứng ngây tại chỗ, ngây người một hồi lâu, trong lòng mới đột nhiên hoảng hốt.
Xong, mình làm hư việc rồi.
Bùi Hữu Quang như rơi vào hầm băng.
Hắn có thể cảm giác được, một khắc vừa rồi, quan hệ giữa hắn và Tiết Cảnh đã lạnh nhạt rất nhiều.
Lúc này mới nhận ra, loại phương thức “giới thiệu” này của mình mang theo một chút tính chất sỉ nhục đối với Tiết Cảnh.
Muốn làm quen với hắn, không chủ động đến đây mà là để cho người khác tới gọi hắn đi qua...
Loại phương thức sai bảo này, không thể nghi ngờ là từ trên cao nhìn xuống.
Dường như Tiết Cảnh có thể quen biết bọn họ là vinh hạnh vậy, mang hương vị đương nhiên.
Thậm chí điểm này, đoán chừng ngay cả chính bọn họ cũng không phát giác được.
Bùi Hữu Quang nhìn bóng lưng thẳng tắp như cây tùng của Tiết Cảnh, muốn nói gì đó, nhưng há mồm lại không thốt ra được một chữ.
Toang, mình hết cứu…
Bùi Hữu Quang thất hồn lạc phách trở về chỗ nhóm bạn.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Bùi Thiên Thành nhíu mày.
“Hữu Quang, cậu đàn anh kia của em đâu? Sao không đi cùng cậu ấy?”
Những người khác cũng nhìn về phía hắn với ánh mắt nghi hoặc.
Bùi Hữu Quang muốn nói lại thôi, ngừng lại muốn nói, suy nghĩ thêm chút, gãi gãi đầu.
“Ha ha, vừa rồi nói chuyện quá vui vẻ, quên nói chuyện này với anh Cảnh rồi.” – Trên gương mặt phúc hậu của hắn lộ ra nụ cười ngây ngô xấu hổ.
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức lộ vẻ bất mãn và kinh ngạc.
“Cậu hai Bùi, sao cậu lại như vậy, đến cái này cũng quên cho được?” – Có cô gái bất mãn mở miệng hỏi.
Bùi Hữu Quang cười ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi xin lỗi...”
Bùi Thiên Thành như có điều suy nghĩ, trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu, thản nhiên nói:
“Thế... Vậy thì thôi đi, người ta còn có nhiệm vụ, cũng không tiện quấy rầy cậu ấy.”
Anh ấy dường như có địa vị khá cao trong nhóm, nói ra một hồi, tuy những người khác vẫn có ý kiến rất lớn nhưng cũng không nhiều lời nữa.
Chỉ là dần dần càng bài xích Bùi Hữu Quang vốn đã không hòa nhập vào nhóm này.
Thấy bầu không khí thoáng trầm mặc, Diệp Thừa Lâm vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, mở miệng cười nói:
“Được rồi, buổi tối còn có tiết mục, đợi lát nữa đến tối, chúng ta đi thám hiểm trong phòng người chết kia, có lẽ có thể gặp được chút thứ gì đó kích thích!”
...
Bên kia.
Tài xế Triệu Đức Quyền lái xe đưa Tiết Cảnh đến khách sạn Thụy Châu, hai tay đẩy xe đến cửa thang máy, trên xe đẩy là một chiếc bánh kem lớn bảy tám tầng.
Anh thân là quản lý khách sạn, vốn không cần tự mình làm việc này, nhưng giờ đây ở sảnh yến hội tầng hai mươi hai lại không phải khách bình thường.
Vì phòng ngừa nhân viên vụng về phạm sai lầm, và ôm ý nghĩ lôi kéo quan hệ với đám cậu công tử tiểu thư nhà giàu này, anh ta vẫn chọn tự mình mang bánh ngọt lên.
“Ting —— “
Cửa thang máy mở ra, Triệu Đức Quyền cẩn thận đẩy bánh ngọt, chậm rãi đi vào.
“Hửm?”
Sau khi vào thang máy, Triệu Đức Quyền thoáng nghi hoặc nhìn người bên cạnh.
Đó là một người đàn ông cao lớn, mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, trên mũi là kính râm lớn che kín mắt, nửa khuôn mặt dưới cũng bị khẩu trang che kín mít, ngay cả hai tay cũng đeo găng tay công trường.
Trong tay người đàn ông cũng cầm một chiếc xe đẩy, trên xe đẩy là một vật thể hình chữ nhật bị băng dính đen dán kín mít, không nhìn ra là thứ gì.
“Ừm... Chào ngài.” – Triệu Đức Quyền vô thức chào hỏi đối phương.
Khách sạn Thụy Châu vì hôm qua có người chết nên khách đều trả phòng, hôm nay ngoại trừ sảnh tiệc ở tầng hai mươi hai ra thì cả khách sạn gần như vắng tanh.
Anh ta thật sự không ngờ còn có thể gặp được... khách trong thang máy?