Trong lòng Triệu Đức Quyền mơ hồ có chút bất an.
Cách ăn mặc này, trông thế nào cũng không đúng, nhân viên khách sạn anh ta đều biết, hẳn không phải là nhân viên...
Nhưng người đến tuổi trung niên, Triệu Đức Quyền đã thành tinh, rất hiểu rõ đạo lý nhiều chuyện không bằng bớt chuyện.
Không cần quan tâm người khác là ai, muốn làm gì, phá án là chuyện của cảnh sát, an toàn là chuyện bảo vệ phụ trách, anh ta chỉ là một quản lý nhỏ...
Nhiều khách đều kỳ quặc như vậy... Rất thường gặp.
Anh ta tự an ủi mình.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Người đàn ông kỳ lạ không nói gì.
Triệu Đức Quyền đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt giấu sau kính râm đang nhìn chằm chằm vào cổ mình.
“Hôm nay... nóng quá, rõ ràng sắp tháng mười một rồi, ha ha.” – Triệu Đức Quyền cười gượng, lấy khăn tay trong ngực ra, lau mồ hôi lạnh trên mặt.
“...” – Người đàn ông không nói một lời.
Bàn tay Triệu Đức Quyền bất an xoay tới xoay lui trên tay vịn xe đẩy, nhìn số tầng thang máy chậm rãi tăng lên, trong lòng oán thầm sao chậm như vậy.
Tầng 17, tầng 18, tầng 19...
Ngay khi thang máy sắp đến tầng 22.
“Sột soạt —— “
Vật thể hình chữ nhật trên xe đẩy của người đàn ông đột nhiên rung lắc, phát ra âm thanh kỳ lạ.
Triệu Đức Quyền bỗng nhiên liên tưởng đến, lúc trẻ tuổi, trong căn phòng cho thuê tồi tàn của mình, nửa đêm yên tĩnh có con gián bò lên giường gỗ của anh ta, bò loạn quanh tai anh ta...
“...”
Người đàn ông kỳ lạ kia quay đầu về phía Triệu Đức Quyền.
Dù đeo kính râm cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, ánh mắt đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình, tim Triệu Đức Quyền đập như sấm, hai mắt dần dần bị sợ hãi bao trùm.
“Ting —— “
Cửa thang máy mở ra.
“Cứu —— “
Chỉ kịp thốt ra một chữ, đầu Triệu Đức Quyền liền rơi khỏi cổ.
Máu tươi phun ra, nhuộm chiếc bánh kem bơ khổng lồ thành “bánh kem dâu tây”.
“Chậc.” – Đoàn Khai Bình chán ghét cọ bàn tay dính máu lên thi thể.
Vật thể hình chữ nhật được quấn băng dính đen đột nhiên rung lắc dữ dội.
Đoàn Khai Bình biến sắc:
“Hỏng rồi, ngửi thấy mùi máu, cả ngày không cho ăn, nó sắp nổi điên rồi!”
Hắn ta lập tức giữ chặt xe đẩy, một cước đá bay thi thể Triệu Đức Quyền và bánh ngọt sang một bên, đẩy hình chữ nhật đó ra khỏi thang máy, chạy như bay trên hành lang.
Không bao lâu hắn ta đã nhìn thấy cửa lớn của sảnh tiệc, lúc này hình chữ nhật càng rung lắc dữ dội, băng dính đen bên trên phát ra tiếng xé rách, đang nứt ra khắp nơi.
Sắc mặt Đoàn Khai Bình đại biến, lập tức đẩy mạnh xe đẩy về phía cửa chính của sảnh tiệc, đồng thời, lấy ra một thiết bị giống như điều khiển từ xa trong túi quần áo.
Trên thiết bị có một nút màu đỏ, Đoàn Khai Bình không chút do dự quay người lại, chạy như điên về phía cầu thang bộ làm lối thoát hiểm, đồng thời ấn nút màu đỏ.
Ở nơi bí mật trên tầng hai mươi hai, một chiếc hộp nhỏ hình tròn màu đen lập tức phát ra ánh sáng đỏ.
“Bíp —— Bíp —— Bíp ——”
...
“Xin lỗi, tôi không dùng điện thoại, không có WeChat.”
Trong đại sảnh, Tiết Cảnh đang cười lắc đầu, từ chối lời làm quen của một cô gái mặc váy hở vai gợi cảm.
“Ấy, đừng gạt người mà, anh đẹp trai, thêm WeChat đi, chị đây sẽ không ăn thịt cậu đâu ~ “
Đối phương lại không chịu buông tha, vừa làm nũng vừa đưa tay khoác lấy cánh tay Tiết Cảnh, vô tình cố ý để tay hắn chạm vào chỗ mềm mại.
Tiết Cảnh thản nhiên, trong lòng thầm than, đúng là phú bà có khác...
Lúc này, hắn bỗng nhíu mày, lấy điện thoại trong túi ra.
Ánh mắt cô gái lập tức sáng lên, tưởng rằng chàng trai trước mặt này đã bị cô nắm thóp, không khỏi có chút đắc ý.
“Vậy là đúng rồi, nào, thêm WeChat của chị đi, chị sẽ cho em biết rất nhiều chuyện thú vị đấy ~ “
Nói đến phần sau, giọng cô ta dần dần trở nên quyến rũ trầm thấp, nhấn nhá từng chữ, vô cùng khiêu gợi.
Tiết Cảnh lại không để ý đến cô ta, yên lặng nhìn điện thoại, cau mày.
Lòng bàn tay tiếp xúc với điện thoại truyền đến cảm giác tê dại nhỏ rất khó nhận ra, nếu không phải hắn tu luyện công pháp Rèn Thân nhiều ngày, xúc giác trên da càng thêm nhạy bén, e rằng cũng không phát hiện.
Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, màn hình điện thoại bỗng nhiên tối đen.
Ngay sau đó, tất cả đèn trong sảnh tiệc đều tắt ngúm.
Hiện trường chìm vào bóng tối.
“Hả? Chuyện gì vậy?”
Lập tức có người kinh ngạc lên tiếng.
“Mất điện?”
“Chờ đã, tôi bật đèn pin điện thoại... Hả? Điện thoại của tôi cũng hết pin rồi?”
Hiện trường ồn ào.
Tiết Cảnh vỗ vỗ điện thoại trong tay, ánh mắt hơi nheo lại.
—— Hắn rất chắc chắn, điện thoại của mình đang ở trạng thái đầy pin.
Hơn nữa, không chỉ là điện thoại của hắn, dưới tình huống tối đen như vậy, mấy chục người ở hiện trường, vậy mà không có một ai lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, hiển nhiên, là điện thoại của tất cả mọi người đều không thể bật lên.
Thêm vào đó đèn trong sảnh tiệc đều tắt... Đây là tất cả thiết bị liên quan đến điện đều xảy ra sự cố.
Các hiện tượng này khiến hắn không khỏi liên tưởng đến một thứ.
“Má...” – Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.
Xung điện từ, thủ đoạn công nghệ cao có thể phá hủy tất cả thiết bị điện tử trong nháy mắt.
“Kya! Em sợ tối lắm, anh đẹp trai bảo vệ em với nha.” – Thiếu nữ ôm chặt tay Tiết Cảnh, càng lún sâu vào sự mềm mại.
Cô ta cười đùa, không quá để ý bóng tối đột ngột này.
Chẳng phải cúp điện thôi sao, có gì to tát đâu.