Hắn có hai nữ nhi, không có nhi tử, từ trước đến nay ước mơ của hắn chính là có thể có một nhi tử.
Một nhi tử khỏe mạnh như Đại Minh.
Trần Diệp ngồi xổm xuống, xoa đầu Đại Minh, nói: "Sao vậy?"
"Gọi ta thân thiết như vậy, muốn cây rìu này à?"
Đại Minh gật đầu lia lịa, tay cầm rìu không rời mắt.
Trần Diệp hơi ngạc nhiên, không hiểu sao Đại Minh lại thích rìu.
Tiểu Liên bên cạnh suy nghĩ một chút liền nghĩ ra một lời giải thích khả dĩ.
Đó là Đại Minh thấy rìu có thể dễ dàng bổ củi, không giống như mớ cây hôm qua hắn phải rất mất sức mới có thể đâm gãy, cho nên rất thích nó.
Tiểu Liên chớp chớp đôi mắt linh động, đây chỉ là phỏng đoán, chưa chắc đã đúng.
Nam nhân đặt bó củi xuống, cười nói: "Nếu lệnh lang ưa thích thì trong nhà ta còn một chiếc rìu nhỏ, có thể tặng cho lệnh lang."
Nói xong, nam nhân bước vào nhà kho, lấy ra một chiếc rìu nhỏ hơn, trông có vẻ hơi cũ nhưng vẫn dùng được.
Đại Minh ngẩng đầu lên, tay nắm chặt rìu, lại gọi một tiếng: "Cha."
Trần Diệp mỉm cười, đứng dậy, lấy tiền đồng trong túi ra cộng với tiền củi, đưa thêm một ít.
"Trần công tử, cái này nhiều lắm..."
Nam nhân vẫn muốn từ chối, nhưng Trần Diệp không phải là người thích nhận ơn huệ của người khác.
Sau khi bù phần tiền chênh lệch của chiếc rìu nhỏ, Đại Minh liền có thêm một chiếc rìu nhỏ trong tay.
Chiếc rìu nhỏ này rất vừa vặn với Đại Minh.
Đại Minh yêu thích không buông tay, khuôn mặt ngây thơ tràn đầy phấn khích.
[Ding!]
[Nhắc nhở tiến độ nhiệm vụ: 1/2]
Giọng nói lạnh lùng máy móc vang lên bên tai Trần Diệp.
Một màn hình ánh sáng xanh lại xuất hiện trước mắt hắn.
Nhìn thấy tiến độ nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa, biểu cảm của Trần Diệp rất đặc sắc.
"Cái này cũng được coi là thiết lập hướng phát triển nghề nghiệp trong tương lai à?"
….
Hiện giờ đã đến giữa mùa hè, ngày qua ngày càng trở nên nóng nực.
Trên ngọn cây, tiếng ve kêu không ngớt, càng làm tăng thêm sự oi bức trong cái nóng.
Dưới ánh mặt trời chói chang, dòng khí trong không khí bốc lên, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trần Diệp ngồi dưới bóng cây, tay phải cầm một chiếc quạt tròn màu hồng không ngừng quạt, nhưng dù vậy, mồ hôi vẫn không ngừng túa ra trên trán hắn.
Lâm An phủ nằm ở phía nam của triều Đại Vũ, mùa đông lạnh thấu xương, mùa hè nóng nực khó chịu.
"Hệ thống, ngươi nói xem ngươi chọn nơi này, còn không bằng phương Bắc."
Trần Diệp vừa phàn nàn vừa quạt.
Hệ thống không có ý thức, không thể trả lời.
Thời gian cứ trôi, một tháng đã qua.
Trần Diệp đã đến triều Đại Vũ được một tháng.
Hắn đã dần thích nghi với nhịp sống cách sống của người xưa.
Mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch.
Trong một tháng, thông qua thanh toán hàng ngày, số điểm tích lũy của Trần Diệp đã lên tới 4092 điểm.
Trung bình mỗi ngày dao động khoảng 100 điểm.
Ngoài ra, Trần Diệp cũng làm quen với những người hàng xóm xung quanh.
Hàng xóm đều biết bên cạnh có thêm một "Dưỡng Anh Đường", viện trưởng là một thanh niên tính tình hòa nhã, thích giúp đỡ mọi người, thường xuyên đưa trẻ con đi giúp người khác.
Trong số những người hàng xóm này, tự nhiên cũng có cả Di Hồng Viện.
Một buổi sáng nọ, ma ma của Di Hồng Viện đích thân đến tận nhà, đưa một chút lễ vật rồi có một cuộc nói chuyện với Trần Diệp.
Nội dung cuộc trò chuyện thì không rõ, nhưng sau khi ra ngoài, trên mặt ma ma của Di Hồng Viện lại có ý cười, còn kho bạc nhỏ của Trần Diệp cũng nhiều thêm 100 lượng bạc.
Vào lúc ban đêm, khi Trần Diệp đã ngủ say, bỗng nghe được từ ngoài cửa truyền đến tiếng hài nhi khóc nỉ non, hắn đi ra khỏi cửa phòng, ôm một nữ hài trở về.
Đặt tên là Trần An An, nhũ danh Tiểu Phúc.
Từ đó trở đi đã bắt đầu cuộc sống khốn khổ của Trần Diệp cùng Tiểu Liên.
Tiểu Phúc thiên tính hoạt bát, thích khóc nháo khiến người khác chú
Chỉ cần trong lúc tiểu cô nương ngủ mà không có ai xung quanh thì sẽ khóc thét lên.
Bất lực, Trần Diệp và Tiểu Liên đành phải thay phiên nhau chăm sóc Tiểu Phúc mỗi ngày.
Cũng may, Tiểu Phúc đã được một tuổi đã cai sữa rồi, nếu không Trần Diệp sẽ phải đi tìm một nhũ mẫu nữa.
"Oa oa..."
Tiếng khóc của Tiểu Phúc lại vang lên từ Dục Anh Đường, Trần Diệp khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay đến lượt Tiểu Liên chăm sóc Tiểu Phúc, hắn có thể thanh nhàn một ngày rồi.
Có điều, ngày mai sẽ lại đến lượt hắn.
Nghĩ đến đây, Trần Diệp nhăn mặt, nhận nuôi chăm sóc cô nhi quả thực không phải là một việc dễ dàng.
Hiện tại chỉ có một mình Tiểu Phúc, nhưng sau này lúc Dục Anh Đường phát triển lớn mạnh thì sẽ cần thêm rất nhiều nhân lực.
Cách đây không lâu, quan phủ cũng phái người đến một chuyến, mang theo một ít bạc.
Ý là: Việc Dục Anh Đường là việc thiện, sau này nếu có đứa nhỏ nào không ai nhận, quan phủ gặp được thì sẽ đưa đến đây.
Xét cho cùng, bây giờ là thời cổ đại, trọng nam khinh nữ, trong điều kiện gia đình không cho phép, rất nhiều gia đình sinh ra nữ nhi thì đều sẽ chọn dìm chết con mình.
Dục Anh Đường, xét về mặt nào đó cũng coi như tích đức.
Hài tử được Dục Anh Đường thu dưỡng có thể được đăng ký nhập hộ khẩu, tránh trường hợp không có giấy tờ tùy thân. Cho nên, hiện tại, Trần Diệp không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, vì số người ít nên chi tiêu sinh hoạt hoàn toàn đủ