Thể trạng của Đại Minh trong tháng này rõ ràng đã cường tráng hơn rất nhiều, chiều cao cũng vượt trội hơn so với bạn bè đồng trang lứa, nhưng khẩu phần ăn cũng tăng lên theo từng ngày.
Bây giờ Trần Diệp nghe thấy ba từ "Cha, ta đói" đều phải rùng mình hai lần.
Trên bàn ăn, lúc Đại Minh ăn cơm, Trần Diệp đều lo lắng nhóc con sẽ bị vỡ bụng. Cũng may, tình huống huyễn tưởng này không xảy ra.
Ngoài ra, Trần Diệp phát hiện Đại Minh rất thích rìu, mấy ngày đầu mới có rìu, ngày nào cũng cầm rìu lắc lư, ngủ cũng phải ngủ cùng rìu. Trần Diệp sợ hắn làm người khác bị thương nên đã đục một lỗ trên cán rìu, buộc một sợi dây vào đó để hắn có thể cắm rìu vào thắt lưng lúc không dùng đến.
Ngoài việc yêu thích rìu, Đại Minh dường như có ác cảm với gỗ từ tận đáy lòng, củi trong nhà hễ mua về là Đại Minh lại lấy rìu nhỏ của mình chặt một lần, như đang trút giận.
Cụ thể nguyên nhân là gì, Trần Diệp cũng không có hiểu rõ..
Sau một tháng, độ cảm ân của Đại Minh đã tăng lên 79, một trong vòng hai ngày liền sẽ đến 80%.
Có thể thấy Đại Minh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng rất cảm kích Trần Diệp.
Trần Diệp cân nhắc đến thuộc tính của Đại Minh nên đã đổi cho hắn một cuốn "Sổ tay tập luyện của Schwarzenegger" từ hệ thống thương thành để hắn tập luyện theo nội dung trên đó.
Theo cách nhìn của Trần Diệp, Đại Minh tăng sức mạnh tương đối nhanh nên cần tập luyện nhiều hơn.
Đại Minh thích chặt cây, vậy thì cứ phát triển theo hướng đó.
Có sức lực, chặt cây nhất định sẽ nhanh hơn người khác, sau này chặt cây không được thì có thể làm việc khác.
Đại Minh tính tình thật thà chất phác, Trần Diệp cũng không có quá nhiều kỳ vọng đối với hắn.
Miễn là Đại Minh sau này có thể tự lập, vui vẻ mà trưởng thành là được.
Trần Diệp đem tùy theo tài năng tới đâu mà dạy phát huy tới cực điểm.
Tiểu Liên bề ngoài không có gì thay đổi so với thường ngày, nàng rất siêng năng, việc nhà, sinh hoaatj đều được sắp xếp đâu ra đấy, nấu ăn cũng ngày càng ngon.
Chăm sóc Tiểu Phúc cũng rất kiên nhẫn.
Nhưng đó chỉ là bề ngoài, mỗi tối trước khi Trần Diệp ngủ, lúc kiểm tra phần kết toán hàng ngày, đều phát hiện thông tin Tiểu Liên tu luyện 《 Kinh Hoa Chỉ 》.
Từ mô tả của hệ thống, độ thành thạo dường như ngày càng tăng.
Điều này khiến Trần Diệp mỗi lần gặp Tiểu Liên đều muốn hỏi đôi câu.
Nhưng hắn không thể giải thích làm sao mình biết Tiểu Liên luyện võ công bí tịch, cho nên đành phải thôi.
Trần Diệp chỉ có thể đỏ mắt nhìn thông tin quyết toán tu luyện hàng ngày của Tiểu Liên, vô cùng ghen tị.
Ngoài ra, nửa tháng trước, độ biết ơn của Tiểu Liên cũng đã được kích hoạt, chỉ có 62%, đà tăng cũng không nhanh như Đại Minh, chỉ có thể nói là có còn hơn không.
Nói chung, mọi thứ đang đi đúng hướng.
Điều duy nhất khiến Trần Diệp bối rối là nhiệm vụ hệ thống.
Kể từ lúc Đại Minh kích hoạt một tiến trình nhiệm vụ, nhiệm vụ hệ thống dường như đã chết rồi vậy.
Không còn đưa ra lời nhắc nào khác nữa.
Bị kẹt ở tiến độ 1/2.
Trần Diệp suy nghĩ hồi lâu, lại nói bóng nói gió dẫn dắt Tiểu Liên, muốn tiểu cô nương chọn một nghề nghiệp yêu thích rồi sẽ phát triển theo hướng đó.
Nhưng Tiểu Liên dường như cái gì cũng thích, nhưng cũng dường như cái gì cũng không thích.
Nhiệm vụ hệ thống cứ thế bị gác lại.
Điều này dẫn đến việc Trần Diệp hiện không có thuộc tính cô nhi mới, không có cách nào đưa cho Tiểu Phúc.
"Haiz, điểm tích lũy vẫn tăng quá chậm..."
"Vẫn còn rất nhiều nơi cần điểm."
Trần Diệp cảm thán một câu.
Sau khi Tiểu Phúc gia nhập, hắn đã đổi một số vắc xin, tiêu tốn hơn một trăm điểm.
Về phía Dư Hàng huyện.
Sau vụ án hài tử bị bắt cóc, trong một tháng qua không còn vụ án lớn nào xảy ra nữa.
Đều là những vụ việc nhỏ như trộm cắp vặt, say rượu đánh nhau.
Mọi thứ đều tiến triển với nhịp độ ôn hòa chậm rãi.
Thời tiết ngày càng nóng, lúc này mới thấy được cái lợi của việc Trần Diệp không làm việc đồng áng.
Một số người dân xung quanh Dư Hàng huyện, ngày nào cũng dậy sớm thức khuya, phơi nắng lao động, rất vất vả.
Trần Diệp chỉ cần quản lý tốt mảnh đất của mình là đủ rồi.
Tất nhiên, Trần Diệp là trường hợp đặc biệt, thông thường, đối với các Dục Anh Đường, nha môn sẽ cấp một mảnh đất để họ trồng trọt.
"Viện trưởng!"
Tiếng gọi của Tiểu Liên vang lên trong tiểu viện, Trần Diệp đứng dậy, phe phẩy chiếc quạt tròn, thong thả bước vào sân.
Đại Minh đang tập thể dục dưới bóng cây, nghe âm thanh liền ngẩng đầu lên, ngốc nghếch gọi: "Cha."
Đại Minh cởi trần, mặc quần đùi, làn da rám nắng khỏe mạnh, đã có thể nhìn thấy một số đường nét cơ bắp.
Sau một tháng luyện tập, có thể thấy rõ sự thay đổi trên cơ thể hắn rồi.
"Sao lại tập nữa rồi, hôm nay trời nóng như vậy, đợi mát rồi hãy tập."
"Mau dừng lại."
Trần Diệp hơi cau mày.
Đại Minh cười ngốc nghếch hai tiếng rồi dừng lại.
Hắn không muốn làm cha mình tức giận.
Trần Diệp nhìn Tiểu Liên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Liên xách chiếc giỏ trên tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh xắn lộ ra vẻ mệt mỏi.
Thấy Trần Diệp nhàn nhã, nàng không khỏi lộ ra vẻ oán trách.
Hôm nay thật sự quá nóng, nóng đến nỗi Tiểu Phúc không chịu ngủ, cứ quấy khóc mãi.
Làm Tiểu Liên mệt lử.
Nhìn thấy Trần Diệp nhàn nhã như vậy, so ra, không khỏi có chút oán trách.
"Viện trưởng, Đại Minh lớn nhanh quá, ta đi mua ít vải về may cho hắn bộ y phục mới."
"Cứ mua y phục may sẵn mãi, đắt quá."
Tiểu Liên nói ra suy nghĩ của mình.
Sau một tháng chung sống, Trần Diệp cũng đã có hiểu thêm về Tiểu Liên.
Nàng thông minh, cần cù, mà lại rất hiểu cần kiệm, quản gia, có thể nói là nữ tử xuất sắc được bồi dưỡng dưới chế độ phong kiến cổ đại.
"Đi đi, trên đường cẩn thận chút."
"Vâng."
Tiểu Liên xách giỏ ra ngoài.