Chương 51: [Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 51

Phiên bản dịch 5168 chữ

Hứa Tiếu Lâm nghe ra Trần Diệp không có ý định nhúng tay vào chuyện của Phong Vũ Lâu và Vạn Kim Đường, hắn lại nhìn về phía Triệu Ngũ đang bị thương, trên mặt lại khôi phục vẻ mặt gian xảo như hồ ly.

Triệu Ngũ một tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở hỗn loạn.

Vừa rồi một chưởng của Hứa Tiếu Lâm ẩn chứa mười phần nội lực.

Một đòn toàn lực của cao thủ nhị phẩm đỉnh phong đã khiến hắn bị thương nặng.

Nếu không phải Hứa Tiếu Lâm chủ yếu luyện khinh công, chưởng pháp hơi kém thì một chưởng vừa rồi đổi thành bất kỳ cao thủ nhị phẩm đỉnh phong nào khác, hắn cũng sẽ mất mạng.

"Vạn Kim Đường, Phong Vũ Lâu sẽ báo thù cho ta." Triệu Ngũ lại phun ra một ngụm máu, ánh mắt xám xịt, trong mắt đã không còn ý định sống sót.

Hứa Tiếu Lâm cười nhạt: "Vậy ta phải xem thử, các ngươi sẽ báo thù như thế nào."

Thân hình hắn co lại, lưng cong lên, động tác kỳ quái, như một con mèo lớn linh hoạt vồ về phía Triệu Ngũ.

Trong nháy mắt, hắn đã vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, đến trước mặt Triệu Ngũ.

Triệu Ngũ dậm chân, lao về phía hai tên thuộc hạ Vạn Kim Đường đang cầm đao.

Dù phải chết, hắn cũng muốn kéo theo hai kẻ đệm lưng.

“Gan to lắm.” Hứa Tiếu Lâm cười lạnh, bước chân không tiếng động, như quỷ mị xuất hiện sau lưng Triệu Ngũ.

Đúng lúc này, Triệu Ngũ đột nhiên xoay người, hai cây đoản ngân thương trong tay, một trên một dưới, cùng lúc đâm ra, hiểm độc đánh lén Hứa Tiếu Lâm.

Hứa Tiếu Lâm giật mình, thân hình đột ngột dừng lại, bật nhảy lên ba thước, né được cây thương phía dưới.

Hai chân linh hoạt đạp lên mũi thương phía trên.

Ngay lúc này, trong mắt Triệu Ngũ lộ ra vẻ tàn nhẫn. Vứt bỏ đoản thương, hai tay hướng lên trời, cực nhanh đánh về phía Hứa Tiếu Lâm.

Hứa Tiếu Lâm đang ở trên không, không thể tránh né, hai tay liền vẽ vòng tròn, nghênh đón Triệu Ngũ.

Hai người vừa chạm tay, thân hình Triệu Ngũ liền biến đổi, hai tay vừa rồi chỉ là hư chiêu.

Hắn di chuyển dưới chân, thi triển khinh công, lao về phía Trần Diệp đang đứng xem kịch không xa.

Hứa Tiếu Lâm kinh hãi, không ngờ Triệu Ngũ làm ra vẻ muốn đồng quy vu tận, hóa ra là giả vờ.

Chứng kiến Triệu Ngũ chạy về phía mình, Trần Diệp không khỏi đau đầu.

"Ngươi chạy về phía ta cũng vô dụng thôi, ta không cứu được ngươi đâu."

Hứa Tiếu Lâm phản ứng cực nhanh, vừa chạm mũi chân xuống đất đã lao vút đi.

"Tôn giá, cầu ngài nhắn lại với Phong Vũ Lâu một câu!"

"Địa chi có biến!"

Triệu Ngũ vừa chạy vừa gào lên với Trần Diệp.

Lời còn chưa dứt, Hứa Tiếu Lâm đã đuổi kịp, một chưởng đánh vào sau lưng khiến hắn phun máu tươi, chết ngay tại chỗ.

Triệu Ngũ mặc đạo bào tử sắc từ từ đổ xuống, máu loang khắp vạt áo trước ngực.

Hai mắt hắn trợn ngược, nhìn chằm chằm Trần Diệp, ánh mắt tràn đầy cầu khẩn.

Trần Diệp chứng kiến một người sống sờ sờ bị đập chết tươi ngay trước mặt mình, máu me phun tung tóe như đài phun nước.

Tim hắn đập như trống trận, mồ hôi lạnh túa ra.

Là một thanh niên hiện đại văn minh, đời nào hắn từng chứng kiến cảnh máu me ghê rợn thế này?

Vừa rồi, Triệu Ngũ hạ sát tên thuộc hạ của Vạn Kim Đường nhanh như chớp, Trần Diệp còn chưa kịp hoàn hồn.

Nhưng đến lượt Triệu Ngũ, vừa nãy còn van xin giúp đỡ, thế mà chỉ trong nháy mắt đã toi mạng.

Cảnh tượng đó khiến Trần Diệp chùng lòng, trong lòng dâng lên một tia bi ai.

Thì ra giang hồ không đẹp như mơ, mà chỉ toàn là máu và giết chóc.

Hứa Tiếu Lâm vung tay kết liễu Triệu Ngũ đang thoi thóp, vẫn giữ nguyên nụ cười hềnh hệch trên môi.

Cứ như thể vừa rồi hắn chỉ giết một con gà, một con kiến chứ chẳng phải một mạng người.

Nhìn nụ cười giả tạo đó, Trần Diệp lạnh toát cả sống lưng.

Hứa Tiếu Lâm quay sang Trần Diệp, cười hề hề: "Các hạ, câu nói vừa rồi..."

"Bao nhiêu tiền thì có thể khiến ngài quên đi?"

Trần Diệp hoàn hồn, thanh âm lãnh đạm một chút: "Ồ?"

"Ngươi rất có tiền à?"

Câu hỏi vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn Trần Diệp như thể hắn vừa nói điều gì đó ngớ ngẩn lắm.

Trần Diệp cảm thấy mình như vừa phạm phải một sai lầm mà ai cũng biết, chỉ mình hắn không hay.

Tiểu tử mù bên cạnh trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Vạn Kim Đường, vì sao gọi là Vạn Kim?"

"Thiên hạ đồn rằng Vạn Kim Đường tài phú có một không hai thiên hạ, tiền nhiều như nước."

"Thương nhân trên khắp Đại Vũ vương triều đa số đều có qua lại với Vạn Kim Đường."

Nói xong, tiểu tử mù cười khẩy: "Nhưng thứ Vạn Kim Đường muốn thì lại hiếm khi dùng tiền mua."

"Nhưng nếu là thứ bọn họ chịu móc hầu bao, nhất định giá trị liên thành."

Ánh mắt Hứa Tiếu Lâm khẽ biến, nhưng nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi, hướng về Trần Diệp: "Không biết ý các hạ thế nào?"

Trần Diệp cười cười, quay sang hỏi tiểu tử mù bên cạnh: "Thế nghĩa là Vạn Kim Đường thế lực lớn lắm à?"

"Rất lớn." tiểu tử mù nghiêm túc gật gù.

"Cũng rất có tiền luôn?"

"Rất có tiền."

"Vậy theo ngươi, ta đòi bao nhiêu mới vừa?"

Trần Diệp bơ đẹp Hứa Tiếu Lâm, cứ thế trò chuyện với tiểu tử mù.

"Ít nhất cũng phải 1000 lượng hoàng kim, đồ mà Vạn Kim Đường thèm thuồng thì nhất định rất trân quý." Tiểu tử mù cười hề hề.

"Có bốn chữ thôi mà, 1000 lượng hoàng kim?" Trần Diệp ngữ khí hơi kinh ngạc.

1000 lượng hoàng kim tương đương 1 vạn lượng bạch ngân, sức mua tương đương 500 vạn.

Bốn chữ, 500 vạn.

Giá này đúng là trên trời.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường của Ngã Thị Ngưu Chiến Sĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    49

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!