Chương 52: [Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 52

Phiên bản dịch 5312 chữ

"Thế còn ít đấy." tiểu tử mù nghiêm mặt.

Hứa Tiếu Lâm nghe Trần Diệp và tiểu tử mù tung hứng với nhau, khóe miệng liên tục giật giật.

1000 lượng hoàng kim, đúng là dám hét.

"Các hạ, 100 lượng hoàng kim, ta đổi lấy các hạ quên đi bốn chữ vừa rồi.”

"Coi như kết giao bằng hữu, sau này gặp người của Vạn Kim Đường, cứ xưng danh Hứa Tiếu Lâm của tại hạ!"

Hứa Tiếu Lâm thu lại nụ cười trên mặt, chắp tay nói.

"Giá này thấy sao?" Trần Diệp cười hỏi tiểu tử mù.

Tiểu tử mù hạ giọng: "Được rồi, 100 lượng hoàng kim, với Đường chủ Vạn Kim Đường cũng không phải số nhỏ."

"Giết một cao thủ Hậu Kỳ tam phẩm ở Phong Vũ Lâu mới có 200 lượng hoàng kim."

"Bốn chữ đáng 100 lượng hoàng kim, đủ rồi."

Trần Diệp nhẩm tính trong đầu.

100 lượng hoàng kim bằng 1000 lượng bạch ngân.

Vậy ra, cao thủ Hậu kỳ tam phẩm, một mạng chỉ đáng 2000 lượng bạch ngân, quy ra sức mua là 100 vạn?

Chậc chậc...

Trần Diệp giờ đây càng hiểu hơn về cấp độ thực lực ở cái thế giới này rồi.

Đang mải suy tư, tiểu tử mù bỗng lôi áo hắn, thì thầm: "Ngươi có sợ Vạn Kim Đường không?"

"Đương nhiên là không sợ!", Trần Diệp cười.

Hắn có Súc Địa Thành Thốn và Kim Cương Bất Hoại, chẳng ngán kẻ nào.

"Thế thì ngươi cứ làm tới đi, hét 200 lượng hoàng kim, kiểu gì Hứa Tiếu Lâm cũng phải móc hầu bao", Tiểu tử mù hiến kế, "Hắn chịu chi 100 lượng, chứng tỏ bốn chữ đó đáng giá hơn nhiều."

Trần Diệp gật gù, quay sang nhìn Hứa Tiếu Lâm, thản nhiên nói: "200 lượng hoàng kim."

Hứa Tiếu Lâm giật mình, mặt mày sa sầm, nhưng rồi lại cười tủm tỉm.

Hắn không do dự, rút ra 20 tờ kim phiếu.

"Hi vọng các hạ có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn."

Nói rồi, Hứa Tiếu Lâm tung ngân phiếu lên, bang chúng cầm đao phía sau tiến lên chụp lấy, đưa cho Trần Diệp.

Trần Diệp nhận ngân phiếu, hơi híp mắt lại.

200 lượng hoàng kim?

Bốn chữ của mình đổi được 200 lượng hoàng kim?

Tiền mà dễ kiếm thế này sao?

"Các hạ, chúng ta sau này còn gặp lại ", Hứa Tiếu Lâm cười tủm tỉm nói.

Hắn khom người chà rồi cùng hai tên bang chúng còn lại vác theo cái xác đi về hướng Giang Ninh huyện.

Rõ ràng, hắn không đến đây để tranh chức truyền nhân của Thanh Hư Tử.

Trần Diệp đếm lại số ngân phiếu, vẫn thấy khó tin.

"Bọn bọn họ đi rồi à?", Tiểu tử mù lo lắng hỏi.

"Đi rồi", Trần Diệp vẫn giữ giọng đều đều.

Tiểu tử mù thở phào, lẩm bẩm: "Đi là tốt rồi, đi là tốt rồi."

Hắn "nhìn" Trần Diệp, cười toe toét: "Hắn đưa đủ 200 lượng thật à?"

Trần Diệp liếc nhìn tiểu tử mù, cười cười rồi rút ra tờ kim phiếu 10 lượng hoàng kim đưa cho hắn: "Coi như tiền đền răng (cũng là boa) cho ngươi."

Tiểu tử mù lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, dáng vẻ rất có nguyên tắc: "Không lấy đâu, ngươi cứu mạng ta rồi, coi như tiền chuộc mạng."

Trần Diệp cất kim phiếu đi, không ép nữa.

"Ngươi biết nhiều về chuyện giang hồ không?" Trần Diệp bắt đầu thấy tiểu tử này thú vị.

"Biết sơ sơ thôi." Tiểu tử cười toe toét, ra vẻ khiêm tốn.

Trần Diệp liếc nhìn con đường lộn xộn, hỏi: "Ngươi cũng đến Thiết Tước sơn trang hả?"

"Ừ, nhưng ta đi tìm người, không tham gia cái gì mà tuyển chọn." Tiểu tử mù lắc đầu, như nghĩ ra điều gì đó, bổ sung: "Cái tuyển chọn đó sớm đã được định rồi."

"Đi cũng như không."

Trần Diệp ngạc nhiên nhìn tiểu tử mù, tiểu tử này biết cũng nhiều đấy.

"Vậy thì đi cùng cho vui." Trần Diệp đề nghị.

Hắn biết quá ít về chuyện võ lâm Đại Vũ triều, cần một "bách khoa toàn thư" như tiểu tử mù này để phổ cập kiến thức.

Tiểu tử mù sung sướng, trong lòng mừng thầm.

Cao thủ có thể dọa lui Hứa Tiếu Lâm, đi theo hắn thì an toàn của mình chắc chắn không thành vấn đề.

Sư phụ ơi sư phụ, vận khí của ta quả thật quá tốt rồi.

Tiểu tử mù trong lòng vui như điên.

...

Giang Ninh huyện, ngoại thành.

Trần Diệp và tiểu tử mù đến dưới thành, thấy mấy tên binh sĩ gác lười nhác đứng cạnh, mắt lộ vẻ khó chịu khi thấy người mang đao kiếm.

Bên cạnh binh sĩ có treo tấm biển to, ghi rõ vào thành mỗi người 40 đồng.

"Tiểu tử mù, ngươi tên gì?"

Trần Diệp đi theo dòng người đến trước cổng thành, nộp tiền vào thành cho hai người rồi bước vào Giang Ninh huyện.

Tiểu tử mù tay cầm cành cây dài, vừa dò đường vừa lắc đầu nói: "Tại hạ Thiên Cơ Tử!"

Thiên Cơ Tử?

Tên này vẫn rất độc đáo, nghe như pháp danh đạo sĩ ấy nhỉ?

Bước chân vào Giang Ninh huyện, đường phố tấp nập toàn bóng dáng võ lâm nhân sĩ, già trẻ lớn bé, nam nữ đủ cả, người nào người nấy lăm lăm binh khí.

Nhìn tướng đi đứng là biết ngay, ai cũng đến để tranh phần làm đệ tử của Thanh Hư Tử.

"Đông Hoa công tử, ngươi cũng đến để ứng tuyển đệ tử Thanh Hư Tử à?" Thiên Cơ Tử nghiêng đầu hỏi.

Trần Diệp cười đáp: "Đến xem cho biết thôi, chủ yếu là để mở mang tầm mắt. Võ lâm Đại Vũ này khác xa với tưởng tượng của ta."

"Vậy thì quá tốt rồi! Nếu ngươi gặp môn phái nào không quen thì cứ hỏi ta!" Thiên Cơ Tử vỗ ngực tự tin khẳng định: "Các môn phái trong giang hồ này, nhân vật có máu mặt nào ta cũng biết hết."

"Được, vậy ta sẽ phải nhờ cậy Thiên Cơ huynh nhiều rồi!" Trần Diệp cười nói với tiểu tử mù.

Thiên Cơ Tử nghe vậy cười hì hì, có chút ngại ngùng.

"A đúng rồi! Đông Hoa công tử, chúng ta mau đi tìm quán trọ đặt phòng thôi, không thì lát nữa hết phòng, tối nay lại phải ngủ ngoài đường đấy."

Thiên Cơ Tử như sực nhớ ra điều gì, vỗ đầu cái bốp.

Trần Diệp gật đầu.

Giang Ninh huyện giờ toàn là võ lâm nhân sĩ đến ứng tuyển đệ tử Thanh Hư Tử ngày mai, không biết giờ còn phòng trọ không nữa.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường của Ngã Thị Ngưu Chiến Sĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    94

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!