Cuối con phố dài hun hút, trước một tòa nhà to tướng, có cây sào cao chót vót treo lủng lẳng bốn cái đèn lồng đỏ chói, trên mỗi cái đề bốn chữ to đùng.
"Long Môn Khách Sạn."
Nhìn thấy bốn chữ này, Trần Diệp cảm thấy hơi bị cấn cấn trong lòng.
Thật sự có quán trọ tên này luôn à?
Hắn vừa nghĩ thầm vừa dắt Thiên Cơ Tử vào khách sạn.
Hai người vừa bước vào, điếm tiểu nhị đứng ở quầy đã phóng tới.
"Hai vị khách quan, quán chúng ta chỉ còn phòng chữ Nhân, 10 lượng bạc một đêm."
Nghe thấy giá này, Trần Diệp thoáng sửng sốt.
Cái quỷ gì, giá này còn đắt hơn cả một đêm vui vẻ ở Di Hồng viện Dư Hàng huyện nữa!"
Điếm tiểu nhị vẫn trơ trơ cái mặt "giá này đấy, thích thì lấy không thích thì thôi".
Nhìn thấy y phục của Trần Diệp và tiểu tử mù, hắn đoán chắc hai người không có nhiều tiền.
"Bình thường bình thường..."
Tiểu tử mù lẩm bẩm vài câu, lục lọi trong người rồi lấy ra một tấm ngân phiếu 10 lượng bạc đưa cho điếm tiểu nhị.
Điếm tiểu nhị thấy hai người thật sự có thể bỏ ra 10 lượng bạc thì hơi bất ngờ.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhận lấy ngân phiếu, lập tức thay đổi thái độ, vắt cái khăn lau lên vai, nhiệt tình mời: "Hai vị khách quan, mời đi lối này!"
Trần Diệp mặt không cảm xúc đi theo điếm tiểu nhị vào trong quán.
Thời nào cũng có mấy kẻ hám tiền, chuyện thường ở huyện.
Trần Diệp và tiểu tử mù bước vào khách sạn.
Giữa đại sảnh, có mấy cái bàn đã có khách ngồi.
Nhìn trang phục và vũ khí bên cạnh, không khó để nhận ra tất cả đều là dân võ lâm.
Trần Diệp chỉ liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt.
Lên đến tầng hai, điếm tiểu nhị dẫn Trần Diệp và tiểu tử mù đến phòng chữ Nhân.
Mở cửa phòng, căn phòng hơi nhỏ, hai bên có hai cái giường, ở giữa là một cái bàn gỗ và hai cái ghế.
Ngoài ra thì không có gì khác.
Điều kiện tệ quá, nhưng biết làm sao được.
"Két..."
Cửa phòng chữ Nhân bên cạnh mở ra.
"Tiểu nhị, cho một bát mì Dương Xuân, mang vào phòng."
Một nữ tử mặc váy đen, tay trái cầm kiếm đứng trước cửa nói với điếm tiểu nhị.
Giọng nói bình thản nhưng vẫn có chút dịu dàng.
Trần Diệp nhìn thấy nữ tử thì hơi bất ngờ, khóe miệng dưới lớp mặt nạ khẽ nhếch lên.
"Vâng, khách quan chờ một chút!" Điếm tiểu nhị đáp lại, đưa chìa khóa phòng cho Trần Diệp, cười nói: "Khách quan, có việc gì cứ gọi tiểu nhân."
Trần Diệp ừ một tiếng, nhiều nhìn thoáng qua nữ tử váy đen rồi theo tiểu tử mù vào phòng.
Đóng cửa phòng, tiểu tử mù cười hì hì nói: "Người vừa nói chuyện kia chắc chắn là một mỹ nhân."
Trần Diệp không khỏi thấy buồn cười: "Ngươi không nhìn thấy, cũng có thể biết đối phương là một mỹ nhân?"
"Chậc chậc, Hoa công tử, điều này ngươi không biết rồi, tại hạ tuy mắt không nhìn thấy, nhưng tâm lại sáng như gương."
"Cho dù nàng vừa rồi không nói chuyện nhưng chỉ cần đi qua trước mặt tại hạ, tại hạ cũng có thể biết được đẹp xấu béo gầy."
Trần Diệp chắp tay: "Ngươi lợi hại, không biết Thiên Cơ huynh năm nay bao nhiêu niên kỷ?"
"Mười bốn." tiểu tử mù cười hì hì nói.
Mới 14, vẫn còn là một đứa trẻ con.
Trần Diệp cũng không vạch trần đối phương.
Hắn ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, gõ nhẹ lên bàn, suy nghĩ về nữ tử mặc váy đen và chuyện Phong Vũ Lâu.
Trần Diệp thật ra không muốn quản, nhưng nữ tử mặc váy đen và Tiểu Liên lại có quan hệ sư đồ.
"Thiên Cơ huynh, ngươi hiểu biết về Phong Vũ Lâu bao nhiêu?" Trần Diệp đột nhiên mở mắt hỏi.
Tiểu tử mù nằm trên giường cười hì hì hai tiếng: "Hiểu bảy tám phần đi."
"Phong Vũ Lâu là tổ chức sát thủ đứng đầu Đại Vũ vương triều, mạng lưới tình báo trải khắp toàn bộ Đại Vũ."
"Nghe nói cho dù là nơi nào đó có gió hay mưa, bọn họ đều có thể biết được ngay."
"Không ai biết mạng lưới tình báo của bọn họ hoạt động như thế nào, chỉ biết bọn họ rất đáng sợ."
"Thực lực rất mạnh, trong lâu có không dưới ba mươi sát thủ kim bài nhị phẩm."
"Sát thủ tam tứ phẩm càng có đến hàng trăm người."
"Chỉ cần bị bọn họ nhắm vào, cơ bản chỉ có đường chết."
Trần Diệp hỏi: "Ba mươi cao thủ nhị phẩm, thực lực của Phong Vũ Lâu rất mạnh?"
Tiểu tử mù ngồi dậy, nghiêm túc nói: "Rất lợi hại."
"Ngũ Nhạc kiếm phái, Hoa Sơn, Tung Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn năm phái cộng lại, cao thủ nhị phẩm cũng không quá ba mươi người."
"Không ai biết Phong Vũ Lâu đã huấn luyện những cao thủ đó như thế nào, bọn họ cứ như từ trên trời rơi xuống vậy."
Tiểu tử mù tấm tắc khen ngợi.
Trần Diệp gật đầu, đã hiểu thêm về thực lực của Phong Vũ Lâu.
"Có thể nói, Vạn Kim Đường và Phong Vũ Lâu đều là những tổ chức không thể chọc vào trên giang hồ."
"Bọn họ mà đánh nhau, e rằng sẽ chết rất nhiều người."
Nói đến đây, giọng tiểu tử mù có chút cảm khái, trong lời nói mang theo một tia thương xót.
"Vậy Vạn Kim Đường và Phong Vũ Lâu, bên nào danh tiếng tốt hơn?" Trần Diệp đột nhiên hỏi.
Tiểu tử mù cười lạnh hai tiếng: "Đều không phải người tốt, nhưng so ra, Phong Vũ Lâu vẫn quang minh chính đại hơn."
"Ồ? Nói thế nào?"
"Vạn Kim Đường bề ngoài hào nhoáng, nhưng chuyện bẩn thỉu sau lưng còn nhiều hơn Phong Vũ Lâu nhiều."
"Phong Vũ Lâu còn quang minh chính đại hơn hầu hết các môn phái trên giang hồ, còn những danh môn chính phái đó..." Giọng tiểu tử mù thay đổi, đầy vẻ chế giễu: "Toàn là mấy chuyện tồi tệ như sư huynh sư muội, đệ tử sư nương gì đó."
Nghe giọng điệu là biết, tiểu tử mù hình như rất khinh thường danh môn chính phái.