Nói xong, nàng thoắt ẩn thoắt hiện, đạp nhẹ xuống đất, bay ra hơn mười trượng.
Chỉ vài bước đã đuổi kịp Đại Minh.
Không lâu sau, Đại Minh trở về, trên mặt vẫn là nụ cười ngốc nghếch.
"Gặp người tốt rồi."
Cười hai tiếng, hắn bước vào phòng phía đông, lấy một chậu nước rồi trở lại viện.
Lấy giẻ lau, cẩn thận lau sạch mặt đất.
Tiểu Liên nhìn sâu vào Đại Minh, bước tới cất ám khí, cùng Đại Minh lau sạch vết máu trên mặt đất.
Cả hai đều không chú ý tới, bên cửa sổ có thêm một cái đầu nhỏ, đang chớp đôi mắt đen láy, tò mò nhìn cảnh tượng trong viện.
...
Không ngờ Ngọc La Sát lại bị Phong Vũ Lâu truy sát...
Thật không hiểu, Phong Vũ Lâu rốt cuộc đang làm cái gì.
Trần Diệp bước ra khỏi tửu lâu, nheo mắt dưới cái nắng chói chang.
Trên đường ít người qua lại, phần lớn đều trốn nắng ở nhà.
Qua tháng này, thời tiết sẽ dần mát mẻ hơn rồi.
Trở về Dục Anh Đường, hắn thấy Đại Minh cởi trần, chống một tay xuống đất, luyện tập trồng chuối một tay.
Mồ hôi lăn dài trên mặt Đại Minh, thấm ướt mặt đất.
"Đại Minh, cha đã nói với con rồi mà?"
"Chờ mát trời rồi hãy tập, không cần phải gấp gáp."
"Đợi thân thể con cứng cáp hơn, cha sẽ tìm người làm cho con vài quả tạ."
Trần Diệp bước tới, Đại Minh lộn một vòng, vững vàng đáp xuống đất.
Hắn cười ngốc nghếch: "Cha."
Trần Diệp cũng không khỏi mỉm cười, lấy từ trong ngực ra một gói đậu phộng: "Cầm lấy, nhóc con."
Đôi mắt Đại Minh sáng lên, hắn nhận lấy đậu phộng, mở gói giấy dầu ra, vui vẻ bỏ vào miệng.
Trần Diệp vỗ vai Đại Minh rồi bước vào phòng.
Thấy Tiểu Liên ngồi bên giường, kim chỉ đặt bên cạnh, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút thất thần.
"Có tâm sự gì sao?" Trần Diệp thuận miệng hỏi.
Tiểu Liên hoàn hồn, mắt cụp xuống, nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Chỉ cần liếc mắt, Trần Diệp biết Tiểu Liên đang nói dối.
Tiểu Liên không giỏi nói dối, mỗi lần nói dối nàng đều vô thức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Trần Diệp.
"Nếu có tâm sự gì thì nói với ta, xem viện trưởng có thể giúp gì được không."
"Muốn mua quần áo mới hay mua trang sức?"
"Viện trưởng bây giờ không có gì khác, nhưng tiền lẻ trong túi thì vẫn có."
Trần Diệp tùy ý ngồi xuống ghế, mỉm cười ôn hòa.
Hứa Tiếu Lâm của Vạn Kim Đường đã đưa cho hắn 200 lượng hoàng kim, hắn đã đổi hết thành bạc rồi.
Không nói gì khác, ít nhất chi tiêu sinh hoạt của Dục Anh Đường là hoàn toàn không phải lo lắng nữa.
Giọng nói của Trần Diệp như gió xuân, khiến Tiểu Liên đỏ hoe mắt, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi.
Hôm nay sát thủ của Phong Vũ Lâu tìm tới cửa, suýt chút nữa liên lụy đến Dục Anh Đường.
Điều này khiến Tiểu Liên rất bất an.
Nàng đã sống cùng Trần Diệp và Đại Minh được hai tháng.
Trần Diệp đối xử với nàng rất tốt, nàng không muốn liên lụy đến hắn.
Một lúc lâu sau, nàng mở miệng, do dự nói: "Viện trưởng, ta... ta..."
"Oa oa..."
Ngay khi Tiểu Liên lấy hết can đảm chuẩn bị nói ra câu đó, Tiểu Phúc bên cạnh bỗng nhiên khóc lớn.
Trần Diệp vội vàng đứng dậy, bước tới bế Tiểu Phúc lên, dỗ dành: "Tiểu tổ tông, lại khóc cái gì nữa đây?"
Nhìn Trần Diệp kiên nhẫn dỗ Tiểu Phúc, dũng khí mà Tiểu Liên vừa mới gom góp được bỗng chốc lại tan biến.
Nàng mím môi, không nói gì nữa
…
Dư Hàng huyện, đêm khuya thanh vắng.
Một bóng người nhỏ nhắn lướt qua ánh mắt của binh sĩ canh đêm, nội lực dồn vào chân, vài bước nhảy đã vượt qua tường rào của mấy ngôi nhà.
Đám chó canh giữ trong viện không kịp sủa thì cổ họng đã bị một viên sỏi nhỏ đánh trúng.
Chúng phát ra tiếng rên ư ử, lông dựng đứng, đuôi cụp xuống, căng thẳng nhìn bóng người đang bay trên mái nhà.
Vượt qua ngôi nhà cuối cùng, Tiểu Liên đến một con hẻm nhỏ ít người qua lại.
Vừa dừng chân, từ ngọn cây bên cạnh vang lên giọng nói của Tần Nhất.
"Thân pháp Phiêu Vũ của ngươi tiến triển nhanh chóng, không bao lâu nữa sẽ từ tiểu thành bước vào đăng đường nhập thất rồi."
"Đến lúc đó sẽ là võ giả tam phẩm."
Mặc chiếc váy đen, tay cầm trường kiếm, Tần Nhất đứng trên cây, ẩn mình trong tán lá.
Gió đêm thổi qua, chiếc váy đen lay động, khiến nàng trông như một bóng ma.
Tần Nhất vừa nhìn đã biết được tiến độ thân pháp của Tiểu Liên, trong giọng nói mang theo một chút tán thưởng.
Thiên phú về thân pháp và ám khí của Tiểu Liên thật sự quá tốt.
Tốt đến mức khiến Tần Nhất cũng có chút ghen tị.
Gương mặt trắng nõn của Tiểu Liên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng đôi mặt lại rũ xuống.
Hành động này đã có thể thấy được cảm xúc của nàng không quá tốt
“Sư phụ, người ban ngày là ai?” Tiểu Liên thấp giọng hỏi.
Hai bàn tay trắng muốt của nàng nắm chặt vào nhau, lộ ra một chút căng thẳng.
Tần Nhất nhảy xuống từ trên cây, tiếp đất nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động.
"Là sát thủ của Phong Vũ Lâu." Tần Nhất bình thản nói: "Chuyện này nói ra thì dài dòng."
Tần Nhất kể ra tình cảnh hiện tại của mình và lý do sát thủ tìm đến Tiểu Liên.