Nghe xong nguyên nhân, giữa hai hàng lông mày thanh tú của Tiểu Liên thoáng qua một tia lo lắng.
"Tình báo của Phong Vũ Lâu vô song thiên hạ, ban đầu ta muốn thu nhận ngươi vào Phong Vũ Lâu."
"Với tư chất của ngươi, không bao lâu nữa sẽ trở thành sát thủ kim bài."
"Nhưng bây giờ nội bộ Phong Vũ Lâu xảy ra vấn đề, ngươi lại bại lộ trước mắt bọn họ."
"Cho nên, ta muốn ngươi đi theo ta."
Tần Nhất bình thản nói: "Đợi thân pháp của ngươi đột phá, trở thành võ giả tam phẩm, ta sẽ tìm cho ngươi một ít độc dược, bôi lên ám khí."
"Gặp phải cao thủ nhị phẩm không giỏi về khinh công thì trong lúc giằng co cũng có thể tự bảo vệ mình."
"Ngươi thiếu kinh nghiệm thực chiến, đi theo bên cạnh ta, ta có thể vừa bảo vệ ngươi, vừa chỉ điểm cho ngươi."
Tiểu Liên nghe vậy, đôi mắt cụp xuống, ánh mắt linh động có chút ảm đạm.
Nàng khẽ cắn môi, trong lòng rối bời.
Nàng không muốn rời khỏi Dục Anh Đường.
Nhưng nếu tiếp tục ở lại Dục Anh Đường thì sẽ mang đến phiền phức cho Trần Diệp.
Hai tháng ở chung, trong lòng Tiểu Liên đã nảy sinh một chút tình cảm nhàn nhạt với Trần Diệp.
Mười ba, mười bốn tuổi vốn là tuổi mới biết yêu.
Tiểu Liên ngày thường không nhận ra, nhưng lúc này, trong lòng nàng vô cùng rối bời.
"Ngươi nghĩ sao?"
Thấy nét mặt đệ tử buồn rầu, không còn sự lanh lợi lạc quan như mọi ngày, trong lòng Tần Nhất hơi thấy lạ.
Tuy Tần Nhất và Tiểu Liên đều là nữ nhi, nhưng nàng từ nhỏ lớn lên ở Phong Vũ Lâu, trải qua bao nhiêu sóng gió,
"Đệ tử nghe theo sự sắp đặt của sư phụ."
Một lúc lâu sau, Tiểu Liên thở ra một hơi, ánh mắt trở nên kiên định hơn một chút.
Tần Nhất gật đầu: "Được, vậy không nên chậm trễ, bây giờ khởi hành đi."
Tiểu Liên khựng lại, giọng nói có chút không tự nhiên: "Đệ tử... đệ tử muốn ngày mai khởi hành."
Tần Nhất không hiểu: "Vì sao?"
"Đệ tử, muốn từ biệt mọi người ở Dục Anh Đường." Tiểu Liên khẽ cắn môi, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp thoáng hiện lên một vệt ửng hồng.
Tần Nhất giọng đều đều nói: "Chuyện thường tình của con người thôi, ngày mai giờ Thìn một khắc, ta ở ngoài thành đợi ngươi."
"Vâng!"
Nói xong, Tần Nhất nhẹ nhàng đạp lên mặt đất, thi triển thân pháp, phiên nhược kinh hồng, biến mất trong màn đêm.
Tiểu Liên nhìn theo bóng dáng Tần Nhất rời đi, trong mắt thoáng qua một tia mờ mịt.
...
Ngày hôm sau.
Vài tiếng gà gáy vang lên.
Trần Diệp ngồi xếp bằng trên giường mở mắt, thở ra một hơi trọc khí.
"Nội công này thật khó luyện..."
"Tiểu Liên luyện cái Vũ Tự Quyết kia, mới luyện mấy ngày mà đã luyện ra nội lực, trở thành võ giả bất nhập lưu."
"Sao đến lượt ta thì bụng luôn nóng nóng nhưng lại không ngưng tụ được nội lực vậy."
Trần Diệp có chút buồn bực.
Mấy ngày nay, hắn thức trắng đêm ngồi thiền, tu luyện Tiên Thiên Nhất Khí Công, nhưng tiến triển lại rất chậm chạp.
Điều này khiến Trần Diệp không khỏi hoài nghi thiên phú nội công của bản thân có phải quá kém không.
Trần Diệp vươn vai, trong phòng vang lên tiếng xương cốt kêu răng rắc.
Tuy nội công tiến triển chậm, nhưng khi tu luyện Tiên Thiên Nhất Khí Công, Trần Diệp phát hiện bản thân có thể tĩnh tâm lại, không biết từ lúc nào đã ngồi thiền suốt đêm.
Hoàn toàn không cảm thấy thân thể mỏi mệt hay đau nhức.
Rõ ràng là ngồi thiền cả đêm, nhưng ngày hôm sau lại tràn đầy tinh thần.
Những điều kỳ lạ này, Trần Diệp chỉ có thể quy cho sự thần kỳ của Tiên Thiên Nhất Khí Công.
Dù sao thì đó cũng là công pháp Tiên Thiên chính tông của Đạo môn.
"Xoạt xoạt..."
Trong viện vang lên tiếng quét dọn nhẹ nhàng.
Trần Diệp xuống giường, cầm chiếc áo trắng trên ghế bên cạnh mặc vào.
Liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới 5 giờ 02 phút.
Nhờ ánh sáng yếu ớt bên ngoài, Trần Diệp phát hiện Đại Minh cũng không có trên giường.
"Lại chạy đi đâu rồi?" Trần Diệp lẩm bẩm một câu, đẩy cửa phòng ra viện.
Bầu trời mới tờ mờ sáng, phía chân trời xa xa le lói một màu vàng kim.
Trong viện, Tiểu Liên mặc chiếc váy áo màu xanh nhạt như lúc mới đến Dục Anh Đường, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm lấy cây chổi, nhẹ nhàng quét bụi trên mặt đất.
Nghe được tiếng bước chân của Trần Diệp, Tiểu Liên quay người lại.
Trên khuôn mặt trắng nõn xinh xắn của tiểu cô nương nở một nụ cười, lúm đồng tiền thoang thoảng hiện trên má.
"Viện trưởng." Giọng nói trong trẻo, êm tai của Tiểu Liên vang lên như tiếng chim hoàng oanh hót trên cây.
"Ngài vất vả rồi, ngày nào cũng dậy sớm như vậy."
Trần Diệp nhìn tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người, bỗng hiểu ra thế nào là "tiểu gia bích ngọc".
Đó là vẻ hoạt bát trước khi thiếu nữ bước vào giai đoạn trưởng thành, là một chút hương vị thanh tân phảng phất.
Đôi mắt linh động của Tiểu Liên hơi cụp xuống, nhìn chằm chằm mặt đất.
Trần Diệp đón ánh bình minh, không khí có hơi se lạnh.