Trần Diệp mở nắp nồi, làn hơi trắng bốc lên nghi ngút, mùi thơm thoang thoảng lan tỏa.
Đại Minh ngồi xổm bên cạnh, nhìn những chiếc sủi cảo trắng trong nồi, nuốt nước miếng không ngừng.
Tiểu Liên cúi đầu nhìn nồi bánh đầy ắp, vành mắt đỏ hoe, cắn chặt môi, đôi mắt thường ngày linh hoạt giờ đã long lanh nước.
"Cũng còn ổn, không bị méo mó."
Trần Diệp thấy bánh đã hấp xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Dục Anh Đường không có bột mì trắng, Trần Diệp đã đổi mười cân bột mì trắng từ hệ thống bằng điểm tích lũy. Sau đó trộn tất cả trứng trong nhà với rau đã mua vài ngày trước để làm nhân bánh.
Cũng may, Trần Diệp vẫn nhớ cách gói sủi cảo, sau khi làm mẫu cho Tiểu Liên xem qua một lượt thì tiểu nữ hài đã học được ngay.
Nồi sủi cảo lớn này hầu như đều do Tiểu Liên gói.
"Đừng ngẩn người nữa, mau múc ra đi, cũng không còn sớm nữa, Đại Minh chắc là đói đến mức bụng sôi ùng ục rồi phải không?" Trần Diệp cười xoa đầu Đại Minh.
Đại Minh nhìn chằm chằm vào sủi cảo trắng, nuốt nước miếng ừng ực.
Sủi cảo được múc ra đĩa sứ, được Tiểu Liên và Đại Minh bưng lên bàn ăn. Trên bàn có ba cái bát, mỗi bát đều có một ít giấm ở dưới đáy. Trần Diệp gắp cho mỗi đứa trẻ một chiếc bánh, cười nói: "Tiểu Liên sắp đi rồi."
"Có câu 'Lên ngựa ăn sủi cảo, xuống ngựa ăn mì'."
"Ăn sủi cảo, coi như là tiễn Tiểu Liên." Trần Diệp gắp một chiếc bánh, cắn một miếng, lớp vỏ bánh trắng mịn bị cắn mở, lộ ra những mảnh trứng vàng và rau xanh.
Tiểu Liên im lặng gắp một chiếc bánh, cắn một miếng, nói nhỏ: "Còn chưa đến Tết mà...”
Giọng của nàng hơi méo mó, như đang kìm nén cảm xúc.
"Lãng phí quá."
Năng suất của vương triều Đại Vũ có hạn, người dân chủ yếu là ăn gạo và ngũ cốc. Bột mì chỉ được dùng vào dịp Tết để làm món sủi cảo. Không có ai làm một nồi sủi cảo như Trần Diệp cả.
Đại Minh không nghĩ nhiều, hắn ăn sủi cảo một cách ngon lành, chỉ cảm thấy bữa sáng hôm nay đặc biệt ngon.
Trần Diệp mỉm cười gắp sủi cảo, cho vào miệng, từ từ nhai.
Lúc sủi cảo trôi qua cổ họng và vào dạ dày, Trần Diệp lại cảm thấy trong lòng có chút u sầu.
Hắn xuyên không đến vương triều Đại Vũ, đi đường ba ngày, đến ngày thứ tư, hắn gặp Đại Minh, ngày thứ năm, hắn gặp Tiểu Liên. Ba người đã sống chung với nhau hai tháng ở Dư Hàng Dục Anh Đường này rồi.
Đối với Đại Minh cùng Tiểu Liên, đáy lòng Trần Diệp luôn một thứ tình cảm đặc biệt.
Giống như... người thân ruột thịt nương tựa vào nhau mà sống.
Bất kể là ai đột nhiên đến một thế giới xa lạ thì người thân và bạn bè trước đây của ngươi đều đã trở thành "lịch sử".
Mà ngươi cùng hai người khác sống nương tựa cùng nhau hai tháng, giờ một trong hai người lại sắp rời đi.
Ngươi cũng sẽ tâm sinh phiền muộn.
Không chỉ là phiền muộn mà sẽ còn lo lắng, không nỡ.
Ở vương triều Đại Vũ xa lạ này, Đại Minh, Tiểu Liên, Tiểu Phúc đều là người thân của Trần Diệp.
Bữa sáng này bỗng dưng lại ăn rất chậm.
Ăn xong, Trần Diệp nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là đến giờ Thìn rồi.
Tiểu Liên mắt đỏ hoe bưng bát đũa, chuẩn bị đi vào bếp rửa nhưng Trần Diệp đã vội vàng ngăn nàng lại: "Sắp đến giờ Thìn rồi, để đó đi."
Tiểu Liên lắc đầu, cụp mắt xuống, nói nhỏ: "Viện trưởng, ta muốn rửa bát rồi mới đi."
Nghe vậy, Trần Diệp cười, hắn đưa tay xoa đầu Tiểu Liên.
"Không phải là không quay lại nữa, chờ ngươi về rồi rửa bát cũng không muộn."
Bàn tay to lớn ấm áp vuốt ve trên đầu mình, Tiểu Liên khẽ run lên.
Nàng theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng lại không nhúc nhích.
Nàng bưng chiếc đĩa trống trên tay, khuôn mặt trắng nõn thoáng ửng đỏ.
Trần Diệp lấy chiếc đĩa khỏi tay nàng, bước vào bếp, lấy ra một hộp cơm gỗ.
"Đây là sủi cảo ta để dành cho ngươi, ngươi từng nói, sủi cảo bột mì trắng rất quý, chỉ ăn một bữa vào dịp Tết."
"Mang hộp này ăn trên đường đi."
Giọng Trần Diệp ôn hòa nhưng lại ẩn chứa một chút u sầu.
Tiểu Liên run lên, trên khuôn mặt xinh đẹp lặng lẽ lăn xuống hai hàng lệ.
Nàng đột nhiên lấy hết can đảm, ôm lấy Trần Diệp.
Trần Diệp thoáng sững sờ rồi xoa đầu Tiểu Liên: "Vẫn là câu nói đó, nếu bên ngoài có ai bắt nạt ngươi thì cứ trở lại tìm ta, viện trưởng sẽ thay ngươi làm chủ."
Đôi má của Tiểu Liên đã ướt đẫm lệ, gật đầu thật mạnh: "Vâng!"
"Vẫn còn là một đứa trẻ, lại còn khóc nhè."
Trần Diệp thấy áo trắng của mình hơi ẩm ướt thì liền trêu chọc Tiểu Liên.
Tiểu Liên chợt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng Trần Diệp, nghiêm túc nói: "Ta không còn là trẻ con nữa."
Trần Diệp không để ý, cười cười, đưa tay lau đi nước mắt trên má nữ hài: "Được rồi, ta biết ngươi là người lớn rồi."
"Nếu không đi nữa thì sẽ quá giờ Thìn đấy."
"Đi thôi, ta đưa ngươi ra khỏi thành."
…
Tiểu Liên cuối cùng cũng rời đi.
Trần Diệp dựa vào ghế tựa, tay cầm cuốn "Tiên Thiên Nhất Khí Công", ngắm nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.
Trong nhà bỗng nhiên thiếu đi một người, cảm giác cô quạnh liền dâng lên.
Từ nay việc nấu cơm, giặt giũ, dỗ Tiểu Phúc đều đổ lên vai Trần Diệp.
Tất nhiên, làm việc nhà cho gia đình nhỏ của mình thì chẳng có gì to tát cả.
Chỉ là cảm thấy Dục Anh Đường bỗng chốc trở nên rất vắng vẻ.