Ngắm nhìn bầu trời, Trần Diệp có chút bực bội khép lại cuốn công pháp.
Không còn tâm trạng xem nữa.
"Cha, ta đi đốn củi đây."
Đại Minh ló đầu vào, lưng đeo một cái giỏ tre, thắt lưng giắt một chiếc rìu nhỏ, khuôn mặt nở nụ cười ngốc nghếch.
"Đi đi, lên núi cẩn thận, mang đủ lương khô, nhà mình không sợ con ăn đâu."
Trần Diệp tùy ý phẩy tay nói.
So với Tiểu Liên, vẫn là Đại Minh khiến hắn an tâm nhất.
Lương thiện, thật thà, chất phác bình dị.
Còn nhỏ tuổi mà đã sắp có tức phụ rồi.
Đến tuổi, biết đâu mình còn được làm gia gia.
Chỉ cần nghĩ đến đây là, Trần Diệp đã không nhịn được cười.
Hắn nhắm mắt lại, vỗ nhẹ tay vịn ghế, miệng ngân nga một bài hát nhỏ.
Đại Minh đeo giỏ tre, bước ra khỏi viện, khẽ khàng đóng cửa lại.
Đóng cửa xong, Đại Minh thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười ngốc nghếch, ngẩng đầu nhìn trời.
Ánh nắng rực rỡ, thời tiết thật đẹp.
Vài đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời xanh.
Hôm nay chắc sẽ không mưa đâu nhỉ.
Đại Minh rút ra kết luận này.
Hắn không thích trời mưa, vì như thế sẽ làm chậm việc đốn củi của hắn.
Đeo giỏ tre, Đại Minh chạy dọc theo con phố quen thuộc.
Chạy đến nhà Trương Long, nhạc phụ tương lai của hắn.
Đẩy cánh cửa gỗ của nhà Trương Long, Đại Minh gọi: "Thúc."
"Đại Minh à, đợi một lát nhé."
Giọng Trương Long vọng ra từ phòng phía bắc.
Một lúc sau, Trương Long bước ra, nhìn thấy Đại Minh ngày càng khỏe mạnh thì khuôn mặt liền lộ rõ vẻ hài lòng.
"Đại Minh, ăn cơm chưa?"
"Ta đã ăn rồi."
Nhờ sự dạy dỗ của Trần Diệp và khả năng "Đại Trí Nhược Ngu", vốn từ vựng hàng ngày của Đại Minh đang dần tăng lên.
Trương Long bước vào căn nhà gỗ, lấy chiếc rìu sáng loáng, tiện tay giắt vào thắt lưng.
Đại Minh nhìn chằm chằm vào chiếc rìu, hai mắt sáng rực.
Trương Long mỉm cười bước tới, vỗ vào đầu Đại Minh: "Đợi một thời gian nữa, khi con khỏe hơn thì thúc sẽ đổi cho con một cái lớn hơn nhé.”
Trương Long ánh mắt đầy trìu mến nhìn Đại Minh, hắn thật tâm yêu quý đứa trẻ tráng kiện này.
Đại Minh không nói gì, chỉ cười ngốc hai tiếng.
Hai người như thường lệ, ra khỏi thành, đi về phía khu rừng gần đó.
Trên đường đi, Đại Minh và Trương Long có gặp vài người tiều phu giống họ, đều là người quen.
Mọi người vừa nói vừa cười lên núi, bắt đầu một ngày làm việc.
Lên đến núi, Đại Minh tìm thấy cây đại thụ mà Trương Long và những người khác đã đốn ngã ngày hôm qua, dùng chiếc rìu nhỏ của mình chặt những cành cây to.
Sau đó lại chặt thành những đoạn có kích thước bằng nhau.
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua trong sự bận rộn và những câu chuyện cười thô tục của đám nam nhân.
Mặt trời lên cao, những người tiều phu cởi trần, mồ hôi nhễ nhại.
Trương Long đặt rìu xuống, nhặt chiếc túi nước đặt trên mặt đất lên lắc hai cái, bên trong đã hết nước rồi.
"Đại Minh, đi lấy nước về đây!" Hắn lớn tiếng gọi.
Đại Minh dừng động tác bổ củi, lau mồ hôi chảy trên mặt, cười ngốc đáp một tiếng.
Hắn chạy đến lấy túi nước của mấy người tiều phu rồi chạy về phía dòng sông gần đó.
Men theo đường núi, không lâu sau đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Là một dòng sông uốn lượn quanh núi, nước sâu hai mét, trên mặt nước thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cá tôm bơi lội.
Đại Minh dẫm lên những viên sỏi nhẵn bóng ẩm ướt, đi đến bờ sông, ngâm túi nước xuống sông, bắt đầu lấy nước.
Nước sông chảy chậm rãi, nước mát bắn lên bờ, xua tan cái nóng oi bức xung quanh.
Đại Minh ngồi xổm bên bờ sông, nhìn thấy trên mặt nước có vài con cá chép xám đen dài hơn mười tấc, vẫy đuôi, bơi lội tự do trong nước.
Trông thật yên bình tĩnh lặng.
Lúc này, Đại Minh nhìn thấy từ phía thượng nguồn có một vật gì đó trôi xuống.
Đại Minh đứng dậy nhìn, thấy đó là một khúc gỗ lớn, còn có một người nằm trên đó.
Người nọ trôi trên mặt sông, thấy Đại Minh bên bờ thì vội vàng hét lớn: "Huynh đài, cứu ta với!"
Đại Minh nhìn kỹ, thấy đối phương còn trẻ, đầu tóc rối bù, cả người ngâm trong nước, sắc mặt trắng bệch.
Hình như người kia đã ôm khúc gỗ trôi trên sông một thời gian rồi.
Đại Minh nhìn quanh, thấy có một cành cây dài nằm lăn lóc trên mặt đất, hắn bước tới nhặt cành cây đó, đứng trên bờ đưa cành cây ra sông.
Dòng sông có chút xiết.
Cành cây vừa chạm mặt nước thì đã bị dòng nước cuốn đi.
Đại Minh tăng thêm lực ở tay, cành cây ổn định nằm ngang trên mặt nước.
Người ôm khúc gỗ cố gắng đưa tay ra với lấy cành cây mà Đại Minh đưa tới.
Đầu ngón tay vừa chạm vào cành cây thì người đó nắm chặt lấy.
Thấy đối phương nắm chặt, Đại Minh liền dùng sức kéo cành cây từng chút một.
Người bị rơi xuống nước cuối cùng cũng được đưa vào bờ, hắn lăn lên bờ, nằm trên bờ thở hổn hển.
Đối phương là một đứa trẻ, trông có vẻ mới mười một, mười hai tuổi, mặc áo gai chấp vá, thân thể ướt sũng.
Đứa trẻ khuôn mặt tái nhợt, đôi môi tím tái, vùng da quanh cổ cũng bị nước sông làm trắng bệch.
Lúc đứa trẻ nằm trên bờ thở hổn hển, ngực phập phồng như có thứ gì đó chuyển động bên trong.