Đại Minh cứu hài tử này lên rồi không nói gì, chỉ cười ngốc hai tiếng, sau đó nhấc bầu nước đầy lên rồi quay người bỏ đi.
Một lát sau, Tôn Thắng hồi phục chút sức lực, vội vàng ngồi dậy rồi mở miệng hét lên: "Đa tạ ân công đã ra tay cứu giúp!"
Vừa dứt lời, Tôn Thắng sững sờ, nhìn xung quanh.
Người vừa cứu hắn đã biến mất rồi.
"Ân công?"
"Ân công?"
Tôn Thắng gọi vài tiếng nhưng không ai đáp lại.
Sắc mặt hắn kỳ lạ, đứng sững tại chỗ.
"Phập phập..."
Cảm giác lạnh lẽo trơn trượt truyền đến từ ngực, lúc này Tôn Thắng mới nhớ ra có thứ gì đó trên ngực mình.
Hắn vội vàng vén áo lên, bỗng một con cá chép lưng xanh to lớn từ trong áo trượt ra, rơi xuống đất.
Cá chép rơi xuống đất, liều mạng vùng vẫy.
Thân cá trơn trượt không lâu sau đã dính đầy đất.
Nhìn thấy con cá này, Tôn Thắng tức giận vô cùng, hắn nhặt một hòn đá bên bờ, nghiến răng nghiến lợi đập vào đầu cá.
"Đều tại ngươi, tiểu gia suýt nữa đã chết đuối dưới sông rồi."
Con cá bị đập vào đầu vài cái thì đã không còn động đậy, nằm thẳng đơ trên mặt đất.
Tôn Thắng tiện tay ném hòn đá đi, từ trong ngực lấy ra một con dao găm gỉ sét, rạch một đường trên cằm cá.
Hắn nhặt một cành cây nhỏ xiên qua cằm cá, xách cá lên.
Làm xong những việc này, Tôn Thắng vội vàng nhìn xung quanh, lẩm bẩm: "Ân nhân đâu?"
"Không được, ta phải tìm ân nhân."
"Mẹ nó, ra ngoài giang hồ chữ nghĩa phải đặt lên hàng đầu."
"Sống trên đời, có ơn tất báo."
Tôn Thắng vừa lẩm bẩm những lời tục tĩu, vừa quan sát trên mặt đất, bỗng phát hiện ra manh mối.
Trên đường đất có vài vệt nước, còn có vài dấu chân.
Tôn Thắng lập tức xách cá, lần theo dấu chân đuổi theo.
Đại Minh tay xách túi nước đầy, tâm trạng vui vẻ trở về rừng.
Còn chưa đi tới thì đã nghe thấy mấy người tiều phu kia lại nói chuyện tục tĩu.
"Lão Lưu, ta thấy hai chân ngươi mềm nhũn rồi, có phải tối qua ra sức quá nhiều không?"
"Cút cút cút! Ngươi tưởng ta giống ngươi, lên giường rồi không muốn xuống à?"
"Hahaha!"
Mấy người tiều phu nghe xong liền cười lớn.
Công việc chân tay lặp đi lặp lại, rất nhàm chán cho nên bọn họ luôn cần tìm một chút niềm vui.
"Đại Minh trở lại rồi!" Một người trong số họ hét lên.
Trương Long nhìn thấy Đại Minh mang theo túi nước trở lại, trên mặt nở nụ cười.
Mấy người lấy túi nước của mình, uống từng ngụm lớn.
Đại Minh ngồi trên một gốc cây, cũng học theo nhóm tiều phu khác, uống nước từng ngụm lớn.
"Con cá mà tiểu tử đó mang theo khá béo nhỉ." Đột nhiên, một người tiều phu nhìn về phía xa xa, nói.
Những người khác cũng đều nhìn theo.
Chỉ thấy cách đó vài chục mét trong rừng, có một nam hài mặc áo vải gai, tay cầm một con cá chép dính đầy bùn đất, nhìn trái nhìn phải.
Nam hài dường như đã nhìn thấy đám người tiều phu, mặt lộ vẻ vui mừng, bước nhanh về phía họ.
Tôn Thắng chạy một mạch đến trước mặt Đại Minh, con cá chép trong tay tiện tay đặt xuống đất. hắn cúi đầu liền bái lạy: "Cảm ơn ân công đã cứu mạng!"
Cảnh tượng bất ngờ này khiến mọi người có mặt đều sững sờ.
Đại Minh không nói gì, hắn cười ngây ngô, nhìn Tôn Thắng.
Trong số nhóm tiều phu có một nam nhân mặt nhọn, trông rất lanh lợi đã chú ý đến bọ quần áo ướt sũng của Tôn Thắng, cười nói: "Được lắm! Đại Minh cứ thế âm thầm cứu một người rồi."
Những người khác nhìn thấy quần áo ướt sũng của Tôn Thắng cũng liên tưởng đến việc Đại Minh vừa đi lấy nước, ào ào mở miệng khích lệ.
"Đại Minh, hài tử này thật tốt bụng nha."
"Đó là do Trần công tử dạy dỗ tốt!"
"Giá mà nhi tử của ta có thể hiểu chuyện bằng một nửa Đại Minh thì tốt rồi." Nhóm tiều phu khen ngợi Đại Minh khiến Trương Long không khỏi nở nụ cười.
Còn gì hạnh phúc hơn là nghe người khác khen ngợi nữ tế tương lai của mình đâu chứ.
Đại Minh vẫn cười ngây ngô, im lặng không nói.
Tôn Thắng thấy Đại Minh vẫn không nói gì thì ngẩng đầu nhìn Đại Minh.
Đại Minh ngoại hình bình thường, khí chất càng thêm chất phác, thật thà đến cực điểm.
Tôn Thắng thấy Đại Minh không hề nao núng, thì lớn tiếng nói: "Ân công, ơn cứu mạng không có gì báo đáp được."
"Tại hạ nguyện kết nghĩa huynh đệ với ân công, bái ân công làm huynh trưởng!"
Nghe giọng nói non nớt trước mặt, những tiều phu có mặt đều cười.
"Tiểu tử, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Người tiều phu xấu xí hỏi.
Tôn Thắng ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: "12 tuổi, sao vậy?"
Nhóm tiều phu cười to hơn.
Trương Long mỉm cười, trêu chọc: "Đại Minh năm nay mới 10 tuổi."
Nghe vậy, mặt Tôn Thắng đỏ bừng.
Đại Minh cao lớn vạm vỡ hơn những hài tử cùng tuổi, trông không giống 10 tuổi.
Mình rõ ràng lớn tuổi hơn Đại Minh vậy mà lại bái hắn làm đại ca...
Tôn Thắng nhìn Đại Minh có vẻ ngoài thật thà, cắn răng nói: "Ơn cứu mạng, không biết lấy gì báo đáp."
"Ra lăn lộn giang hồ phải nói nghĩa khí!"
"Đại ca!"
Nói xong, Tôn Thắng đứng dậy, học theo người giang hồ chắp tay vái chào.
Nhóm tiều phu bị Tôn Thắng chọc đến bật cười.
"Hài tử, từ đâu đến, về đó đi."
"Chúng ta chỉ là tiều phu, không phải người giang hồ."
"Đúng vậy, hài tử, về nhà đi, cha nương ngươi chắc đang mong ngóng lắm."
Nhóm tiều phu khuyên nhủ.
Tôn Thắng đỏ hoe mắt, nói: "Cha nương ta đều đã mất rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn mình ta."
Nghe vậy, nhóm tiều phu đều im lặng.
Hóa ra là một cô nhi.
Trương Long sờ bộ râu cứng ngắc, suy nghĩ một lúc, đột nhiên mắt sáng lên.
"Tiểu tử, nếu ngươi thật sự muốn bái Đại Minh làm đại ca thì ta sẽ dạy cho ngươi một chiêu."
Trương Long quay người chỉ vào đống gỗ mà Đại Minh đã chặt vào buổi sáng, nói: "Dùng dây thừng buộc những cành cây này lại."
"Làm xong, ta sẽ cho ngươi biết một nơi tốt."