Chương 88: [Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 88

Phiên bản dịch 4651 chữ

Sau hơn mười ngày tu luyện, Trần Diệp cuối cùng đã ngưng tụ ra được luồng nội lực đầu tiên.

Cuối cùng hắn cũng từ một người bình thường trở thành một võ giả rồi.

Tuy chỉ là một võ giả bất nhập lưu, nhưng Trần Diệp vẫn cảm thấy vô cùng vui sướng khi cảm nhận được luồng nội lực yếu ớt trong cơ thể.

Hắn đã thật sự trải nghiệm quá trình tu luyện nội công, biến những tưởng tượng thời niên thiếu về tiểu thuyết võ hiệp thành hiện thực rồi.

Qua một lúc, sự phấn khích trên khuôn mặt Trần Diệp dần dịu xuống, hắn hít sâu vài hơi, nhận thấy hơi thở của mình dài hơn.

Dung tích phổi tăng lên đáng kể, mà hắn cũng cảm thấy toàn thân ấm áp như đang ngâm mình trong nước ấm.

Trần Diệp nắm chặt tay, cảm giác như có một nguồn sức mạnh vô tận trong cơ thể.

"Đây là nội công sao? Thật kỳ diệu!" Trần Diệp lẩm bẩm một mình.

Hắn nhảy xuống giường, tạo vài thế võ cơ bản rồi tung ra vài cú đấm.

Tiếng gió rít lên theo từng cú đấm, trông cũng có chút ra dáng.

Trần Diệp điều khiển luồng nội lực yếu ớt trong cơ thể, vận hành dọc theo kinh mạch khắp tứ chi thân thể.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng những bộ phận được nội lực gia trì như được tăng cường thêm sức mạnh.

"Nội công thật sự thần kỳ."

Trần Diệp đưa nội lực trở về đan điền, toàn thân tràn đầy năng lượng, tinh thần phấn chấn.

Sau khi phấn khích qua đi, Trần Diệp nhíu mày, thở dài: "Ta quả thật không có thiên phú tu luyện nội công."

"Chỉ chuyện vượt qua ngưỡng cửa đầu tiên để có được luồng nội lực ban đầu mà đã tốn hơn mười ngày."

"Theo như trong công pháp ghi chép, ngưng tụ 10 đạo nội lực là tứ phẩm, 100 đạo là tam phẩm, 1000 đạo là nhị phẩm, 1 vạn đạo là nhất phẩm."

"Mười vạn đạo trở lên là Tiên Thiên Tông Sư."

"Chẳng nói đến việc tu luyện đến nhất phẩm, ngay cả nhị phẩm cũng cần đến cả nghìn ngày."

"Về lý thuyết, ba bốn mươi năm mới có thể có thành tựu, chưa kể đến công pháp Đạo môn coi trọng nền tảng nhất."

"Mỗi lần đột phá đều cần phải củng cố nội lực, áp súc tôi luyện nhiều lần."

Tính toán thời gian cần thiết trong đầu, Trần Diệp lộ ra vẻ mặt cay đắng.

Tin tốt: Nội công đã luyện thành.

Tin xấu: Bản thân không có thiên phú tu luyện.

Tin tốt: Công pháp là công pháp đỉnh cấp trong giang hồ, bí truyền của Đạo gia.

Tin xấu: Với thiên phú của mình, có thể phải mất ba hoặc bốn mươi năm luyện tập chăm chỉ mới đạt đến nhị phẩm.

"Quên đi, cứ từ từ, không cần gấp." Trần Diệp tự an ủi mình: "Dù sao ta còn có hệ thống, nuôi một hài tử có thể nhận được phần thưởng tuổi thọ, ngày tháng còn dài!"

Trần Diệp chỉ có thể miễn cưỡng tự an ủi mình.

"Xem vận thế hôm nay cái nào."

Trần Diệp nghĩ thầm, kích hoạt chức năng bói toán hàng ngày của Quan Tinh thất.

【Đinh!】

【Nhật nguyệt di chuyển, tinh đấu dịch vị, ký chủ nhận thấy sự bất thường trong đó, trong lòng chấn động, nhận được khai sáng!】

【Đinh!】

【 Ngươi đã biết được sự thay đổi vận thế của mọi người trong Dục Anh Đường vào ngày 17 tháng 7 từ thiên tượng】

【Tiểu Phúc: Trung bình, không có gì xảy ra】

【Trần Đại Minh: Trung bình, không có gì xảy ra】

【Tôn Thắng: Xấu, mọi việc không suôn sẻ】

【Tiểu Liên: Đại hung, giao thời Hợi-Tý, không muốn chịu nhục nên tự sát mà chết】

Trần Diệp cau mày. "Đại hung, giao thời Hợi-Tý, tự sát mà chết." Trần Diệp đọc vận thế của Tiểu Liên, lẩm bẩm: "Câu này có nghĩa là: đêm nay, vào lúc giao thời giữa giờ Hợi và giờ Tý, Tiểu Liên sẽ tự sát?" Hiểu ra ý nghĩa của vận thế, Trần Diệp hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng ban mai đang le lói, thở dài: "Thật chẳng để cho người ta yên lòng chút nào."

Trần Diệp thong thả mặc quần áo, đẩy cửa ra, cầm lấy cây chổi trong viện, bắt đầu quét dọn. Vì đã biết thời gian cụ thể Tiểu Liên gặp nạn nên Trần Diệp cũng không vội vàng. Cứ quét viện thì quét viện, nấu cơm thì nấu cơm. Đợi đến chiều làm xong mọi việc rồi lên đường cũng không muộn.

Giao thời Hợi Tý, tương đương với khoảng 23 giờ (giờ Hợi 21 giờ—22 giờ, giờ Tý 23 giờ—1 giờ).

Với tốc độ Súc Địa Thành Thốn, chẳng mấy chốc sẽ tìm thấy Tiểu Liên thôi

Trần Diệp bình tĩnh quét viện. Không biết có phải do tu luyện Tiên Thiên Nhất Khí Công hay không mà Trần Diệp rõ ràng trở nên kiên nhẫn hơn rất nhiều.

Như điển tịch Đạo gia có câu, tâm phải tĩnh.

Trần Diệp vừa quét viện xong thì Tôn Thắng đã vội vàng mặc áo chạy ra, miệng còn ngáp.

"Nghĩa phụ, ta dậy hơi muộn..."

Tôn Thắng vẫn còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở, định cầm lấy chổi trong tay Trần Diệp.

Trần Diệp mỉm cười: "Không sao, con ngủ thêm chút nữa đi."

"Tối qua con xem truyện tranh Thủy Hử đến canh mấy?"

Tôn Thắng gãi đầu, ấp úng: "Hình như là canh ba."

Canh ba, là giờ Tý.

Bây giờ là 5 giờ sáng, chỉ ngủ được 6 tiếng, thảo nào Tôn Thắng vừa rồi không dậy được.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường của Ngã Thị Ngưu Chiến Sĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    35

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!