Tôn Thắng vào Dục Anh Đường được 8 ngày, rất chăm chỉ làm việc, đầu óc nhanh nhẹn, tay chân cũng lanh lợi.
Chỉ cần gà gáy là dậy quét viện, nhóm bếp.
Làm giảm bớt gánh nặng công việc cho Trần Diệp.
Mấy hôm trước, Tôn Thắng dọn phòng, đi vào thư ốc, tìm thấy truyện tranh Thủy Hử với Tam Quốc Diễn Nghĩa,...
Hắn như được mở ra một thế giới mới.
Trần Diệp yêu cầu hắn có thể đọc, nhưng chữ trên mỗi trang đều phải học được.
Tôn Thắng thông minh, nhờ hứng thú mà mấy hôm nay đã nhận biết được không ít chữ.
Nhưng vấn đề là, thỉnh thoảng hắn ngủ rất muộn.
"Bớt thức khuya, sách để đó có chạy đi đâu", Trần Diệp dặn dò, cũng không nói gì thêm.
Hồi bằng tuổi Tôn Thắng, hắn cũng từng mê truyện mạng, đọc là đọc thâu đêm nên có thể hiểu được tâm trạng của Tôn Thắng.
Cái này không phải muốn dừng là dừng được.
Lúc nghiện, thật sự là không dừng lại được.
Gió sớm lướt qua, mang theo chút se lạnh.
Tôn Thắng hít sâu mấy hơi cho tỉnh táo, nói: "Nghĩa phụ, vậy ta đi nhóm bếp."
Thấy Tôn Thắng không có ý định ngủ tiếp, Trần Diệp cũng không ép.
Xưng hô nghĩa phụ, ban đầu Trần Diệp không chấp nhận.
Nhưng Tôn Thắng đã kể cho Trần Diệp nghe về hoàn cảnh của mình.
Cha mất sớm, hai năm trước mẫu thân cũng qua đời vì bệnh tật.
Từ đó trong nhà không còn người thân.
Tôn Thắng lang thang đầu đường xó chợ 2 năm.
Ăn không đủ no, còn bị bắt nạt, chịu khổ đủ đường.
Tận khi dến Dục Anh Đường, hắn mới cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có.
Gọi một tiếng nghĩa phụ, hắn cam tâm tình nguyện.
Nghe xong, Trần Diệp thở dài, chấp nhận xưng hô này.
Thời buổi này, ai cũng không dễ dàng.
Đợi Trần Diệp quét viện xong, Đại Minh mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển chạy từ ngoài vào.
Đại Minh theo "Cẩm nang tập luyện của Schwarzenegger" đã rèn luyện thói quen chạy bộ buổi sáng, ngày nào gà gáy cũng dậy chạy một vòng quanh khu rừng ngoài thành.
Trần Diệp cũng không nói gì, dậy sớm tập thể dục là thói quen tốt, hơn nữa Đại Minh có thuộc tính "Toàn Diện Phát Triển", thể lực tăng lên cũng kéo theo các thuộc tính khác tăng trưởng, chung quy là chuyện tốt.
Trần Diệp không có quá nhiều kỳ vọng vào Đại Minh, chỉ mong hắn có thể bình an làm một tiều phu, sống hết cuộc đời là đủ rồi.
Thấy Đại Minh trở về, Trần Diệp bước vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Tôn Thắng thì ở bên cạnh phụ giúp.
......
"Cộc cộc ......" Tiếng vó ngựa bên tai dần dần dừng lại.
Tiểu nữ hài nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa.
Xe ngựa dừng lại ở một thôn trang nhỏ, xung quanh có rất nhiều xe ngựa khác đậu san sát nhau.
Tiểu nữ hài thu lại ánh nhìn, nàng không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước.
Nhưng nàng chỉ có thể chờ đợi.
Trong xe ngựa rộng lớn, ngoài tiểu nữ hài ra còn có rất nhiều hài tử khác, cùng độ tuổi khoảng sáu bảy tuổi, tất cả đều gầy gò, xanh xao, có vẻ như đã bị suy dinh dưỡng một thời gian dài.
Bọn họ cũng như tiểu nữ hài, im lặng không nói, ánh mắt xám xịt.
Âm thầm chờ đợi số phận sắp tới của mình.
"Vương gia, đây đều là cô nhi do chiến tranh gây ra."
Một giọng nói trầm ấm vang lên không xa.
Tiểu nữ hài nhìn qua cửa sổ xe, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một nam nhân mặc áo giáp đen đang chắp tay, cung kính nói gì đó với một nam nhân trung niên đeo mặt nạ.
Trên mặt nạ của nam nhân trung niên khắc họa hình ảnh mưa gió bão bùng, trông có vẻ kỳ dị.
"Từ nay về sau nơi đây không có Vương gia, chỉ có Lâu chủ của Phong Vũ Lâu."
"Ngươi dẫn bọn chúng đi ăn no, thay quần áo đi."
"Xong xuôi rồi thì đưa đến đây."
Giọng nói của nam nhân trung niên ôn hòa, nhưng ngữ khí lại mang theo uy nghiêm của thượng vị.
"Vâng! Vương... Lâu chủ!"
"Ừ, lui xuống đi."
Nam nhân mặc áo giáp đen cung kính hành lễ rồi rời đi.
Nam nhân trung niên đeo mặt nạ dường như nhận ra điều gì đó, nhìn về phía tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài đón lấy ánh mắt của đối phương, tâm hồn non nớt khẽ run lên.
Đôi mắt nam nhân tràn ngập tơ máu và thù hận, như một con thú hoang bị thương.
Cảnh tượng trong giấc mơ thay đổi.
Trong tòa trúc lâu thanh tịnh, tao nhã.
Nam nhân trung niên đeo mặt nạ Phong Vũ từ từ nhấc chiếc ấm tử sa trên chiếc bàn nhỏ lên, rót vào tách trà một dòng nước trong veo tỏa hương thơm ngát.
Rót xong, hắn đẩy tách trà sang phía đối diện chiếc bàn nhỏ.
"Uống chén trà này, từ nay ngươi sẽ là đệ tử chân truyền của ta."
Phía đối diện bàn nhỏ, một tiểu nữ hài mặc váy đen, da trắng, ngũ quan tinh xảo nhưng còn hơi non nớt đang quỳ ngồi.
Tiểu nữ hài nhận lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch, đặt chén xuống, giọng nói đều đều: "Vâng."
Nam nhân trung niên lắc đầu cười: "Trà không phải uống như vậy."
Tiểu nữ hài không nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của nam nhân trung niên.
Trong đôi mắt của đối phương, tơ máu và thù hận đã biến mất.
Thay vào đó là sự sâu thẳm và bình yên vô tận.
Tiểu nữ hài chỉ nhìn một cái rồi cúi đầu xuống.
Lúc đó, trong lòng tiểu nữ hài bỗng nảy ra một ý nghĩ:
Tơ máu và thù hận của đối phương trước đây, chỉ là ẩn giấu trong đáy lòng.
Nam nhân trung niên cử chỉ nho nhã trước mặt, giờ là một con thú hoang đang ẩn nhẫn để trả thù.
Hình ảnh vỡ tan.
Những giấc mơ quá khứ chìm vào bóng tối.
Tần Nhất một thân tiết y bạch sắc, từ từ mở mắt, tim đập thình thịch.
Sau vài hơi thở sâu, nhịp tim của Tần Nhất mới dần bình ổn lại.
Nàng ngồi dậy, toàn thân ướt đẫm, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ánh mắt Tần Nhất bình thản, tay phải đưa ra khỏi chăn, tùy ý lau đi những giọt mồ hôi trên trán, án mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng mờ tối, thật lâu không động.
Dưới lớp chăn, tay trái nàng nắm chặt thanh kiếm.
Nắm rất chặt.
Rất chặt.