Trần Diệp ngồi trên ghế, bên ngoài bất động thanh sắc nhưng trong đầu đang nhanh chóng xoay chuyển.
Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết võ hiệp trước đây, loại ám hiệu này, hoặc là hỏi địa vị, hoặc là hỏi thực lực.
Nên nói thế nào?
Thấy Trần Diệp không trả lời, ánh mắt lão nhân nheo lại.
Trong tích tắc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trần Diệp.
Thôi, đánh liều một phen vậy!
Hắn bình thản nói: "Ba nén nhang."
Lão nhân nghe xong gật đầu, nói: "Lão phu là thuộc hạ của Thiết Ưng Đường chủ, hành động đêm nay, ngươi tạm thời nghe theo điều động của Thiết Ưng Đường."
"Bây giờ lão phu đưa ngươi đến đường tạm thời vậy."
Nói xong lão nhân đẩy cửa đi ra.
Hắn đoán đúng rồi.
Trần Diệp đoán đây là đang hỏi thực lực, hắn nói mình là "ba nén nhang", theo cách hiểu của ám hiệu, hẳn là thực lực tam phẩm.
Thấy lão nhân đi, Trần Diệp không do dự đi theo.
Đêm nay hành động.
Có vẻ như Vạn Kim Đường tối nay nhất định sẽ hành động.
Chỉ là không biết có liên quan gì đến Phong Vũ Lâu hay không không.
Trần Diệp suy nghĩ, Vạn Kim Đường hành động trên địa bàn của Phong Vũ Lâu, rất khó nói đây không phải là nhằm vào Phong Vũ Lâu.
Nhưng điều khiến Trần Diệp nghi ngờ là, Phong Vũ Lâu không phải là nơi được mệnh danh là tình báo đệ nhất thiên hạ sao?
Tại sao Vạn Kim Đường đã hành động ngay dưới mí mắt mình rồi mà Phong Vũ Lâu vẫn chưa có phản ứng gì?
Lão giả mang theo Trần Diệp đi từ trong hậu viện ra, sau đó dừng trước một chiếc xe ngựa trước cửa hậu viện.
Trần Diệp lên xe ngựa, lão giả tay cầm trường tiên, đánh nhẹ lên mông ngựa.
Cỗ xe ngựa bắt đầu lăn bánh.
Một khắc sau, xe dừng lại trước một ngoại viện yên tĩnh.
"Xuống đi, giờ Dậu sẽ có người mang cơm đến, không có việc gì thì đừng rời khỏi viện tử." Lão nhân ra hiệu cho Trần Diệp xuống xe.
Trần Diệp nhảy xuống xe ngựa, gõ nhẹ trước cổng vài cái.
Cánh cửa gỗ sơn đỏ mở ra, một thanh niên thò đầu ra nhìn Trần Diệp.
Trần Diệp xắn tay áo lên, để lộ hình thêu đồng xu.
Thanh niên khẽ gật đầu, ra hiệu cho Trần Diệp vào trong.
Trần Diệp vừa đi vào viện tử đã thấy được một màn quỷ dị.
Trong viện có hơn hai mươi chiếc ghế được sắp xếp ngay ngắn thành bốn hàng, mỗi hàng đều có người ngồi.
Những người này có nam có nữ, có già có trẻ.
Bọn quay lưng về phía Trần Diệp, ngồi thẳng người bất động.
Ở giữa viện là một chiếc giường.
Một nam nhân mặc hoàng sam của Vạn Kim Đường nằm nghiêng trên giường.
Hắn quay mặt về phía cửa, ngủ rất say, tiếng ngáy vang lên ầm ĩ.
Trần Diệp thấy cảnh này mà có chút sững sờ.
Vạn Kim Đường này có quy tắc gì mà kỳ lạ vậy?
Nam nhân kia dường như biết có người vào, tiếng ngáy đột ngột dừng lại.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, nhắm mắt, trầm giọng nói: "Người của đường nào?"
Trần Diệp thản nhiên nói: "Thanh Viên Đường."
"Mấy nén nhang?"
"Ba nén."
Nghe Trần Diệp trả lời, nam nhân đột nhiên mở mắt, tay trái vỗ lên giường, một luồng nội lực cuồn cuộn tuôn ra.
Lớp đất mỏng trên mặt đất bị kình khí thổi bay lên.
Thân hình nam nhân đột nhiên lao tới, thân pháp mãnh liệt như chim ưng lượn trên không!
Tay phải hắn thành vuốt, đánh mạnh vào mặt Trần Diệp.
Trần Diệp không đổi sắc mặt.
Từ khi luyện được nội lực, phản ứng và thể chất của hắn đã được tăng cường.
Hơn nữa đối phương ra chiêu không nhanh, Trần Diệp có thể phản ứng kịp.
Hắn giơ cánh tay trái lên nhẹ nhàng đỡ trước mặt.
Đồng thời, Trần Diệp đề phòng đối phương biến chiêu, trong lòng cấp tốc suy nghĩ.
Chẳng lẽ ám hiệu của mình có vấn đề?
Bị lộ rồi sao?
Không... không thể nào, nếu mình bị lộ, lão nhân sẽ không đưa mình đến đây.
Trần Diệp suy nghĩ trăm bề, về lý do nam nhân ra tay với mình.
"Ồ?"
Thấy Trần Diệp không né tránh, chỉ giơ tay trái lên đỡ, nam nhân thốt ra một tiếng kinh ngạc.
"Đinh!" một tiếng kim loại va chạm vang lên.
Móng vuốt của nam nhân nặng nề đập vào cánh tay trái của Trần Diệp, sau đó hắn mượn lực nhảy lên không, mũi chân điểm vào lưng ghế trong viện, cứ thế một chân đạp lên lưng ghế.
Thân hình hắn vạm vỡ, cả người đứng một chân như chim ưng hung tợn, ánh mắt dán chặt vào Trần Diệp.
Trần Diệp buông cánh tay trái xuống, thân người đứng thẳng như cây tùng.
"Tốt!"
"Công phu luyện tập thật tuấn!"
Nam nhân thấy Trần Diệp thậm chí không nhúc nhích thì không khỏi khen ngợi.
Ánh mắt nhìn Trần Diệp có thêm vài phần thưởng thức.
Trần Diệp bỗng nhiên ý thức được, thân phận của mình cũng không có bại lộ.
Đây là khảo nghiệm của hán tử kia.
"Ngươi tên là gì?" Hán tử đột nhiên hỏi.
Trần Diệp bình tĩnh nói: "Hoa Đông."
Nam nhân nghiền ngẫm một lúc, dường như đang ghi nhớ tên của Trần Diệp.
Hắn bỗng nhiên cười nói: "Ngươi rất không tệ có muốn đến Thiết Ưng Đường của ta không.”
“Tên gia hỏa Dâm Viên kia không đáng để ngươi đi theo đâu.”
Vừa dứt lời, Trần Diệp bỗng nhận ra người trước mặt là ai.
Hắn là Đường chủ Thiết Ưng Đường!
Người trẻ tuổi vừa mở cửa cho Trần Diệp vội vàng kêu lên: "Đường chủ, Hoa huynh có thực lực như vậy, Thanh Đường chủ chắc chắn sẽ không thả người đâu."
Thiết Ưng nhíu mày, có chút bất mãn nói: "Thế thì sao? Ta có sợ hắn đâu."
Tuy miệng nói vậy, nhưng Thiết Ưng dùng một chân đạp mạnh, cả người bay lên không trung rồi lại đáp xuống giường, không nhắc đến chuyện đòi người nữa.
Hắn ngồi xếp bằng trên giường, cười nói với Trần Diệp: "Lại đây, bê ghế ngồi cạnh ta."
"Trông ngươi còn trẻ nhưng công phu lại không tồi."
"Tuy ta chỉ dùng thực lực Tam phẩm, nhưng ngươi có thể đỡ được, một bước không lùi, cũng rất hiếm thấy."