Chương 96: [Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 96

Phiên bản dịch 4994 chữ

"Lâu chủ không gặp ta."

Tần Nhất ngồi trên ghế dài, giọng nói đều đều.

Hoàng Tam cau mày, lẩm bẩm tự hỏi: "Tại sao?s"

"Tại sao lâu chủ không gặp ngươi?"

Giờ khắc này, Hoàng Tam thật sự không hiểu nổi lâu chủ đang nghĩ gì.

Trần Nhị đang bóc đậu phộng ăn bên cạnh nói: "Không cần nghĩ nhiều."

"Lâu chủ chắc chắn có suy nghĩ riêng, nếu đã triệu tập tất cả sát thủ về, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia sẽ thông báo sắp xếp cho chúng ta."

"Nghĩ nhiều làm gì? Có thời gian này không bằng ăn chút đậu phộng, nào Chu Bát, nếm thử xem."

Trần Nhị đưa đậu phộng trong tay cho Chu Bát bên cạnh.

Chu Bát mặt mày ủ rũ, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cảm thấy Trần Nhị nói có lý.

Hắn nhận lấy một nắm đậu phộng, vừa bóc vỏ vừa thở dài: "Chúng ta thật là hoàng đế không vội thái giám vội rồi."

"Ngày mai hoặc ngày kia chắc sẽ biết thôi."

Nghe Chu Bát đồng tình với quan điểm của mình, Trần Nhị nở nụ cười trên mặt, tay trái vỗ mạnh vào vai Chu Bát: "Được lắm, cuối cùng ngươi cũng nghe lời ta một lần."

"Khụ khụ khụ..."

Chu Bát mặt đỏ bừng, ho một trận, phun một hạt đậu phộng xuống đất.

Hắn tức giận: "Ngươi là đồ ngu ngốc à!"

"Ta đang ăn đậu phộng mà!"

Trần Nhị nhíu mày: "Ta có sai, nhưng ngươi không sai sao?"

"Ngươi hét to như vậy làm gì?"

Chu Bát: "Ta..."

Hai người cứ thế bắt đầu cãi nhau, còn chạy ra ngoài đánh nhau.

Tần Nhất nhìn Hoàng Tam đang cau mày, giọng nói đều đều: "Lúc ta ra ngoài, Á bá đã viết một chữ trên tay ta."

Nghe câu này, ánh mắt Hoàng Tam lóe lên.

"Chữ gì?"

"Đi."

...

Trần Diệp ngồi cạnh Thiết Ưng, liếc nhìn hơn mười tên bang chúng Vạn Kim Đường đang ngồi ngay ngắn.

Tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng kính úy nhìn Trần Diệp.

Có thể đỡ được một trảo của Thiết Ưng Đường chủ mà không lùi, thực lực này trong Tam phẩm tương đối mạnh!

Hơn nữa Trần Diệp không cần ngồi ghế ngay ngắn như bọn họ.

Điều này khiến các bang chúng ngồi hơn một canh giờ thèm muốn đến phát điên.

Thiết Ưng mặc hoàng sam, mày rậm mắt to nằm nghiêng trên giường nhìn Trần Diệp, giọng nói hòa nhã: "Hoa lão đệ, là Tam phẩm sơ kỳ hay hậu kỳ vậy?"

"Tam phẩm sơ kỳ." Trần Diệp nhàn nhạt hồi đáp.

Thiết Ưng gật đầu, lẩm bẩm: "Cũng phải, công phu luyện thể tốn nhiều thời gian, chuyên tâm rèn luyện, tuy luyện thành đao thương bất nhập, nội lực khó thương, nhưng tiến độ công phu khác sẽ bị tụt lại phía sau."

Nói xong, Thiết Ưng chỉ vào mặt nạ nền đỏ chữ trắng của Trần Diệp, giọng điệu tò mò.

"Hoa lão đệ, đều là người một nhà, còns đeo mặt nạ làm gì?"

"Lẽ nào ngươi cũng đang học theo cái gì mà Đông Hoa công tử?"

Thiết Ưng cười cợt, đưa bàn tay thô kệch ra, muốn gỡ mặt nạ của Trần Diệp.

Trần Diệp lùi lại một chút, thản nhiên nói: "Dung mạo ở phía dưới xấu xí, không đáng nhìn."

Thiết Ưng nghe vậy dừng tay, chợt hiểu ra: "Thì ra là thế, ta cứ tưởng ngươi đang học theo cái tên Đông Hoa công tử xuất hiện lúc tỷ phu ta thu nhận đồ đệ chứ."

"Người trẻ tuổi bây giờ đều thích đeo mặt nạ, bắt chước Đông Hoa."

Trần Diệp trong lòng khẽ động, hỏi: "Tỷ phu của Thiết đường chủ?"

"Ồ, chính là Thanh Hư Tử Trương Chi Lăng." Thiết Ưng giả vờ như không quan tâm.

Nhưng vẻ đắc ý trên mặt đã tố cáo hắn.

Xem ra, hắn đã chờ Trần Diệp hỏi hắn câu này rồi.

Thiết Tước, Thiết Ưng...

"Thiết đường chủ hóa ra là người của Quan Đông Thiết gia, nghe danh đã lâu."

Trần Diệp vừa nghĩ thống mối quan hệ giữa bọn họ liền chắp tay khách sáo.

"Ấy, không có gì, không có gì." Khóe miệng Thiết Ưng không kiềm chế được cong lên.

Có thể thấy, hắn rất tự hào là người của Thiết gia.

Đột nhiên, Trần Diệp nhớ tới Thanh Hư Tử.

Lúc mùng bốn tháng bảy, hắn chỉ còn ba ngày để sống.

Mà tính theo ngày tháng hiện tại, Thanh Hư Tử hẳn đã chết rồi.

"Thiết đường chủ, tại hạ đã có một thời gian không chú ý đến việc trong giang hồ."

"Nhưng tại hạ nhớ mùng bốn tháng bảy, Thanh Hư Tử không phải đã nhận hai người làm truyền nhân y bát sao?"

Trần Diệp nhân cơ hội tìm hiểu chút sự kiện sau đó của Thanh Hư Tử.

Thiết Ưng lắc đầu nói: "Hoa lão đệ, ngươi là có chỗ không biết."

"Tỷ phu ta chỉ nhận một người, tên là Tạ Phi, trước đây là một đao khách ở Quan Đông, có chút danh tiếng."

"Vào ngày mùng bảy tháng bảy, trước khi tỷ phu ta qua đời, hắn đã truyền toàn bộ nội lực của mình cho Tạ Phi, đưa hắn từ một người bình thường bị phế bỏ nội lực lên thành nhất phẩm sơ kỳ."

"Hiện tại Tạ Phi là khách khanh hộ trang của Thiết Tước sơn trang.”

Trần Diệp nháy nháy mắt, vờ lơ đãng hỏi:"Vậy Đông Hoa đâu?"

Nói đến Đông Hoa, Trần Diệp rõ ràng phát giác được sắc mặt các bang chúng bình thường trong viện đều lộ vẻ phức tạp.

Có ghen tỵ và hâm mộ, còn có kính sợ cùng sùng bái.

Chuyện này khiến Trần Diệp càng thêm hiếu kì, sau khi hắn rời đi, danh hào của hắn trên giang hồ đã truyền thành cái dạng gì.

Thiết Ưng nằm trên giường, cảm khái nói:"Nói đến tên Đông Hoa này, thật sự là kỳ nhân!"

"Mùng bốn tháng bảy tuyển ra hai người, mùng năm tỷ phu của ta đã thu Tạ Phi vào cửa."

“Sau đó…”

Nói đến đây, sắc mặt Thiết Ưng trở nên kỳ lạ.

"Tỷ phu ta liền truyền ra một câu trên giang hồ."

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường của Ngã Thị Ngưu Chiến Sĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    38

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!