Một khắc sau, Thiết Ưng dừng lại, ẩn mình trong một cánh đồng.
Hắn phất tay ra hiệu, đám người sau lưng đồng loạt dừng lại.
Trước mặt Thiết Ưng, mơ hồ có thể thấy hình dáng một thôn làng.
"Theo dõi khu rừng đằng kia, thấy đèn lồng sáng lên thì lập tức vào thôn trang, chó gà không," Giọng Thiết Ưng lạnh lùng, không còn chút ấm áp như khi nói chuyện với Trần Diệp nữa.
Một cỗ sát ý lạnh như băng từ trên người hắn phát ra.
Các bang chúng phía sau lần lượt ẩn mình, chờ đợi đèn lồng sáng lên từ khu rừng phía đông.
Trên người đám người đều tản mát ra một cỗ cảm giác áp bách vô hình, không khí dường như đều nặng nề hơn rất nhiều.
Trần Diệp lẫn vào trong đám đông, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía thôn làng.
Không lâu sau, trong rừng cây phía đông bỗng nhiên sáng lên một đạo hỏa quang, nổi bật trong bóng đêm đen nhánh.
Ánh lửa nhảy múa chiếu sáng ngọn cây. Thiết Ưng thấy đèn lồng sáng lên liền dẫn đầu lao về phía thôn làng. Các bang chúng khác cũng không chần chừ, vận khinh công đuổi theo.
Cùng lúc đó, Trần Diệp thấy nhiều bóng đen xuất hiện từ xung quanh thôn làng.
Mục tiêu của bọn hắn đều giống nhau.
Trong thôn xông vào vô số đạo nhân ảnh.
Chó canh nhà không kịp sủa một tiếng thì đã bị ám khí đánh gục, ngã lăn ra sân.
"Rầm!"
"Rầm!"
Cánh cửa gỗ bị phá tan, mấy đạo hàn quang lóe lên, người nằm trên giường chưa kịp hét lên thì đã chết dưới loạn đao rồi.
Bóng người cầm vũ khí không dừng lại, nhanh chóng chạy sang nhà kế tiếp.
Rất nhanh, bốn phương tám hướng trong thôn đều vang lên các loại âm thanh.
Tiếng phá cửa, tiếng la hét, tiếng kêu thảm không dứt.
Một cỗ mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập khắp thôn.
“Bốp!”
Cửa phòng bị người dùng sức phá tan.
“Vụt……”
Một luồng đao phong sắc lạnh rít lên xé gió, chém tới người đang nằm trên giường. Tần Nhất bỗng mở mắt, một tia sáng còn sáng hơn nhanh hơn ánh đao lóe lên.
"Choang..." Thanh đao rơi xuống đất, một người trước giường ôm cổ họng, trừng mắt nhìn Tần Nhất rồi ngã xuống đất, tắt thở.
Tần Nhất như quỷ mị, tay phải cầm kiếm, vài đường kiếm quang liên tiếp lóe lên.
Bốn tên bang chúng Vạn Kim Đường xông vào phòng nàng, đều bị chém lìa đầu.
Mùi máu tanh nồng nặc đến mức buồn nôn tràn ngập căn phòng.
"Sư phụ?"
Tiểu Liên bên cạnh vừa nghe thấy tiếng giao tranh cũng đã tỉnh dậy, hai tay đã nắm chặt một món ám khí.
"Kẻ địch tấn công!"
Tần Nhất không nói thêm gì, tay cầm trường kiếm phóng tới ngoài viện.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Tần Nhất đang lao ra cửa bỗng lăng không vọt lên, bay ngược trở về trong phòng.
Nương nhờ ánh trăng, nàng thấy một cây Hàng Ma Bảo Chử khổng lồ đập xuống trước cửa.
Mặt đất lập tức nứt toác như mạng nhện, tạo thành một hố sâu rộng hai mét.
"Két..." một tiếng gỗ vỡ từ đỉnh đầu truyền đến.
Hai bức tường từ từ đổ sập, mái nhà nghiêng ngả!
Hàng Ma Bảo Chử kim sắc được ai đó nhấc lên, kim hoàn treo trên đó phát ra tiếng va đập thanh thúy.
"A Di Đà Phật!"
"Cuối cùng bần tăng cũng tìm được một sát thủ nhị phẩm rồi."
Một hòa thượng cao hai mét, mặt mũi hiền lành, thân hình vạm vỡ chen vào phòng.
Hắn hít hà vài cái, khịt mũi ngửi xung quanh.
“Ha ha. . . nữ sát thủ nhị phẩm, không biết là Ngọc La Sát hay là Xà Cơ?”
Hòa thượng kia liếm môi một cái, trên mặt lộ ra vẻ dâm tà
“Bần tăng thật sự là diễm phúc không cạn nha!”
Nhìn thấy hòa thượng tay cầm Bảo Chử, mặt lộ vẻ dâm tà trước mặt, Tần Nhất liền cảm thấy nặng nề.
“Vạn Kim Đường, Thanh Viên đường chủ!”
Một thiên viện khác.
Thân đao màu mực nhanh như thiểm điện, trong chốc lát đã chém bay năm đầu người.
Năm tên thuộc hạ của Vạn Kim Đường bịch một tiếng ngã xuống đất, máu tươi phun cao ba thước.
Hoàng Tam hít sâu một hơi không khí nồng nặc mùi máu tanh, mặc cho máu nóng rơi trên mặt.
Ánh mắt hắn dần trở nên lạnh băng.
Ngoài viện lại có hai người bước vào.
“Vân nhi, người này là nhị phẩm võ giả, thân pháp không tồi, vừa đủ làm đá mài đao cho con.”
Một giọng nói trung niên ôn hòa vang lên.
Hoàng Tam mặt dính đầy máu, nhờ ánh trăng nhìn về phía cửa viện.
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng.
Bên ngoài viện, có hai bóng người bạch y đang đứng.
Một người vẻ ngoài nho nhã, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, tay phải đang xoay xoay hai quả cầu sắt lạnh lẽo phát ra ánh sáng.
Hai quả cầu sắt va vào nhau, phát ra tiếng "lộc cộc lộc cộc".
Bên cạnh nam nhân trung niên đứng một thanh niên dung mạo tuấn tú, trông chỉ ngoài hai mươi. Thanh niên dáng vẻ giống người trung niên đến bảy tám phần, tay phải cũng nắm hai quả cầu sắt.
Nhưng cũng không tùy ý cuộn nắm như nam nhân trung niên.
Ngược lại là cầm rất chắc, rất chắc.
Nhìn chằm chằm vào nam nhân trung niên, Hoàng Tam từ từ thốt ra sáu chữ.
"Vạn Kim Đường, Hỏa Long Vương!"
Trong viện một ngôi nhà ở phía nam thôn.
"A a!"
"A..."
Vài tiếng hét thảm thiết vang lên.
Mâys tên thuộc hạ Vạn Kim Đường vừa xông vào phòng liền hét lên vài tiếng, bước chân loạng choạng lùi lại.
Chưa đi được mấy bước thì bọn chúng đã ngã xuống đất, trở thành xác chết thẳng băng.
Dưới ánh trăng, có thể thấy hai lỗ đen trên cổ chúng.