Trần Diệp nghe vậy, vô thức hỏi: "Câu gì?"
"Tỷ phu ta nói, hắn và Đông Hoa công tử chỉ có thể kết giao ngang hàng, không thể làm nổi sư đồ."
Các bang chúng phổ thong trong tiểu viện đồng loạt hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ rõ vẻ ghen tị.
Có thể được cao thủ võ lâm hai mươi năm trước là Thanh Hư Tử đích thân thừa nhận, chỉ có thể xưng hô ngang hàng.
Đây chính là một vinh dự lớn lao!
Phải biết hai mươi năm trước, dưới Tông Sư, Thanh Hư Tử chính là người đứng đầu!
Nghe vậy, biểu cảm của Trần Diệp có hơi kỳ quái.
Cũng may có mặt nạ che chắn, nếu không Thiết Ưng nhất định sẽ nhận ra sự khác thường của Trần Diệp.
Trần Diệp biết, Trương Chi Lăng đang bày tỏ thiện chí với hắn.
Lấy danh tiếng lẫy lừng tung hoành giang hồ hai mươi năm của hắn để làm bàn đạp cho Trần Diệp, bày tỏ thiện chí với Trần Diệp.
Trần Diệp khẽ nhếch mép.
Lúc này, Trần Diệp đã hiểu tại sao đám bang chúng trong viện lại lộ ra vẻ mặt như vậy.
Thiết Ưng tiếp tục nói: "Chính từ ngày hôm đó, người trẻ tuổi hành tẩu giang hồ bây giờ đều thích đeo mặt nạ."
Trần Diệp chớp mắt.
Hiểu rồi, hắn giờ đã trở thành hiệu ứng thần tượng rồi.
"Nhưng cũng không phải là chuyện tốt gì, lão cốc chủ Bách Hoa Cốc nghe nói khinh công Đông Hoa tuyệt thế, quyết định xuất sơn, gặp mặt Đông Hoa."
Thiết Ưng thay đổi giọng điệu, trở nên có chút tiếc nuối.
Trần Diệp khẽ cau mày, bất động thanh sắc mà hỏi: "Lão cốc chủ Bách Hoa Cốc?"
"Thực lực của hắn như thế nào?"
"Tông sư đấy, một trong năm đại tông sư đương thời, vị duy nhất không ẩn cư." Thiết Ưng lộ vẻ mặt kỳ quái, thẳng thắn hỏi: "Hoa lão đệ, sao ngươi lại không biết chuyện này?"
Tông sư?
Tông sư để mắt đến ta rồi?
Sắc mặt dưới mặt nạ của Trần Diệp thay đổi, hắn đè nén cảm xúc trong lòng, thản nhiên nói: "Tại hạ mải mê luyện võ, không biết những sự tình này trên giang hồ."
Thiết Ưng nghe vậy cười lớn, đưa tay vỗ vai Trần Diệp.
"Bốp bốp..."
“Kong kong!”
Lực đạo rất lớn, vừa tiếp xúc với Trần Diệp thì đã phát ra kim thiết giao kích.
"Ha ha ha ha, không ngờ Hoa lão đệ còn là người khắc khổ như thế, nếu không phải khinh công của ngươi không tốt thì thiếu chút nữa ta đã cho rằng ngươi là Đông Hoa rồi!"
Thiết Ưng cười nói: "Hoa lão đệ, ngươi không biết, vị Đông Hoa công tử kia không biết từ đâu xuất hiện, hiểu biết về giang hồ rất ít "
"Hứa đường chủ Ngọc Hổ Đường may mắn gặp hắn một lần, hắn nói Đông Hoa ngay cả Vạn Kim Đường cũng không biết về."
"Thật là một người kỳ lạ."
Thiết Ưng cười lớn, tự cho mình là hài hước.
Mí mắt Trần Diệp giật giật, suýt nữa nghĩ là mình đã bị lộ rồi.
Nếu thật bị Thiết Ưng nhìn ra thì Trần Diệp...
Cũng không có cách nào.
Hệ thống, ngươi có thể cố gắng cho ta một thuộc tính tấn công không hả?
Trần Diệp thở dài trong lòng.
Có điều.
Ngọc Hổ, Hứa đường chủ?
Không lẽ đang nói về Tiếu Miêu Hứa Tiếu Lâm?
Hắn lại là đường chủ của Ngọc Hổ Đường?
Trần Diệp suýt nữa thì bật cười.
Có chút thú vị nha.
Trần Diệp không để ý đến lúc Thiết Ưng nhắc đến lão môn chủ Bách Hoa Cốc, ngữ khí có chút biến hóa.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
"Thiết đường chủ, cơm đến rồi."
Một giọng nói vang lên từ bên ngoài.
Thiết Ưng ngồi dậy khỏi giường, phất tay nói: "Được rồi, mọi người hoạt động đi."
"Chuẩn bị ăn cơm, sau khi ăn xong thì điều chỉnh một chút, tối nay chúng ta sẽ cùng Đường Môn hành động."
"Đây là cơ hội ngàn năm có một, lũ đao phủ Phong Vũ Lâu đó, ta đã sớm không ưa chúng rồi!"
"Giết sạch, không tha một tên nào, a ha ha ha!"
Trần Diệp bên cạnh nghe lời này, đồng tử co rút, mắt híp lại.
Quả nhiên...
Có liên quan đến Vạn Kim Đường và Đường Môn.
…
Đêm đen như mực, trăng sáng treo cao.
Ánh trăng lạnh lẽo trải dài trên mặt đất, đại địa như tuyết, sáng như ban ngày.
Đường khẩu tạm thời của Thiết Ưng Đường, Thiết Ưng đang nằm nghiêng trên giường, đột nhiên mở mắt hỏi: "Giờ nào rồi?"
"Đúng giờ Hợi," Thiếu niên phụ trách theo dõi đồng hồ nước trả lời.
"Xuất phát."
Trần Diệp đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh cũng mở mắt ra, ánh mắt lóe lên một đạo tinh quang.
Cuối cùng cũng xuất phát rồi.
Hắn nhẹ thở ra một hơi.
Sau khi dùng xong cơm chiều, Trần Diệp liền chờ đợi Vạn Kim Đường xuất phát.
Hắn nói bóng nói gió một hồi, rốt cục đã xác định lành dữ mà Tiểu Liên gặp phải có liên quan đến Vạn Kim Đường và Đường Môn.
Nghe thấy lời của Thiết Ưng, hơn mười tên bang chúng trong viện đồng loạt mở mắt, nhảy khỏi ghế.
Bọn hắn kích động, trong mắt mang theo hung lệ phệ huyết.
Nhiệm vụ của Vạn Kim Đường từ trước đến nay luôn trả công hậu hĩnh, đủ để bọn hắn sống yên ổn một thời gian.
Thiết Ưng bước xuống giường, dẫn đầu đẩy cửa viện ra, thi triển khinh công mang theo đám người chạy về phía nam.
Trần Diệp liếc nhìn bản đồ hệ thống, hướng đi đó chính là vị trí của Tiểu Liên.