Chương 25: [Dịch] Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn

Cận Hương Tình Khiếp

Phiên bản dịch 7234 chữ

Không lâu sau, vợ chồng Lý Diệu Tổ và vị khách lạ Vệ Đồ cùng nhau ngồi vào bàn ăn.

"Vệ huynh..."

Lý Hưng Nghiệp chủ động chào Vệ Đồ, hắn không gọi Vệ Đồ là "Vệ ca", mà gọi là "Vệ huynh".

Trên mặt hắn không có chút kiêu căng nào, mà là khiêm tốn, bình tĩnh. Lễ nghi tiếp đãi khách rất chu đáo.

Vệ Đồ hơi nhướng mày, lập tức có thêm thiện cảm với Lý Hưng Nghiệp, đồng thời trong lòng không khỏi cảm thán - khó trách các quan chức trong huyện thành sau khi biết thành tích thi huyện của Lý Hưng Nghiệp lại tranh nhau đến Lý trạch kết thân.

Đối đãi với hắn còn như vậy, Lý Hưng Nghiệp trò chuyện với các quan chức kia, chắc hẳn cũng ôn hòa lễ độ, ăn nói nho nhã.

"Ta ít khi về nhà, luôn ở phủ học đọc sách, cũng không gặp Vệ huynh nhiều lần. Không ngờ Vệ huynh lại có chí lớn như vậy..."

"Ta nghe cha kể chuyện kỳ lạ này, cũng rất khâm phục Vệ huynh."

Lý Hưng Nghiệp mỉm cười, vừa nói vừa chắp tay vái chào Vệ Đồ.

"Lần thi huyện này, với võ nghệ của Vệ huynh, chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ trong võ cử. Đến lúc đó... chúng ta cùng nhau lên phủ thành, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau..."

Hắn nói một cách chân thành.

Nghe lời đề nghị của Lý Hưng Nghiệp, Vệ Đồ hơi khựng lại, không biết nên nói gì cho phải, cảm thấy hơi lúng túng.

Ngoài Đan Duyên Công, hắn chưa từng giao lưu với nho sinh nào khác trên đời này, hắn thực sự không rõ sự nhiệt tình của Lý Hưng Nghiệp là vừa đủ hay là thái quá.

Nếu có thể cùng Lý Hưng Nghiệp lên phủ thành thì tất nhiên là tốt, nhưng hắn không muốn tiếp tục nhận "sự chiếu cố" của Lý gia.

Nếu lần này không phải vì ngại ngùng túi tiền rỗng tuếch, Hạnh Hoa lại đang ở Lý trạch... hắn cũng không muốn gõ cửa Lý trạch.

"Trưởng nam của sư phụ ta đang làm việc ở trường tư tại phủ thành, gia đình lớn..."

"Khi rời Đan gia, Duyên Công ca đã bảo ta đến đó tá túc khi đi thi phủ, không làm phiền Hưng Nghiệp huynh nữa."

Vệ Đồ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu từ chối.

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Lý Hưng Nghiệp hơi cứng lại, cho đến khi nghe thấy Lý Diệu Tổ nói thêm mới dịu lại.

Lý Diệu Tổ nghe vậy nói: "Đan tú tài vẫn luôn sống ở phủ thành, Vệ ca rời Đan gia, với tính cách của Đan tú tài, chắc chắn sẽ bảo Vệ ca đến đó tá túc..."

"Là ta đường đột."

"Mong Vệ huynh đừng trách."

Lý Hưng Nghiệp không biết lời cha nói là để giải vây cho mình hay là sự thật, nhưng hắn không biểu lộ sự để ý nào trong bữa tiệc.

Đợi đến khi thức ăn được dọn lên bàn, mọi người trong phòng ăn không nói chuyện nữa, tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo "Ăn không nói, ngủ không nói".

...

Ăn xong ở Lý trạch.

Vệ Đồ không nán lại lâu, sau khi chắp tay chào, hắn rời khỏi nội trạch dưới sự dẫn đường của nha hoàn Xuân Lan.

Khi sắp ra khỏi nội trạch, Vệ Đồ dường như nghe thấy gì đó, bước chân hắn hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn cây bách cổ thụ cao vút, thẳng tắp nằm sâu trong nội trạch.

Bức tường che khuất thân cây, nhưng những tán lá xum xuê của nó lại vươn cao hơn mái ngói, lấp ló dưới ánh trăng.

Vệ Đồ lắc đầu, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa sân.

Sau khi luyện tập dưỡng sinh công có thành tựu, tai hắn thính mắt tinh, thính lực vượt xa người thường.

Nếu không, khi về quê thăm viếng, hắn đã không thể phát hiện ra vụ thảm sát của quan binh Trịnh quốc đối với đao khách huyện Bạch Dương vào ban đêm bên ngoài quán trọ.

Vệ Đồ nghe thấy tiếng cây bách cổ thụ trong nội trạch bị đạp mạnh một cái.

Và theo suy đoán của hắn, chủ nhân của cú đạp này chính là Lý Hưng Nghiệp, người vừa rồi còn khiêm tốn lễ độ.

"Cha nào con nấy..."

"Điểm này, thật sự không sai."

Vệ Đồ thầm nghĩ.

...

Đến sân trước của Lý trạch.

Vệ Đồ nhìn thấy Hạnh Hoa đang đứng trước cửa phòng, nơi hắn từng ở nửa năm trước, dưới ánh đèn lồng.

"Vệ ca. . ."

"Chàng, chàng trở về. . ."

Nhìn thấy Vệ Đồ, Hạnh ‌ Hoa không có kích động tiến lên ôm lấy nam nhân mà nàng nhận biết từ nhỏ, nàng giơ chân lên, lại lùi bước trở về.

Ánh mắt nàng dời xuống, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu áo khoác len màu tím, nhìn thấy trên thân mình trần của Vệ Đồ.

Hơn nửa năm trôi qua, Hạnh Hoa có thể nhìn ra, cơ ngực của Vệ Đồ càng khoẻ mạnh hơn, lớn một chút so với lúc rời nhà, vòng eo cũng rộng một chút, đường may kim khâu của mình đã bị mở ra, nối lại một vòng, đường may càng tinh mịn hơn. . .

Quen thuộc.

Mà không quen thuộc.

Nhất là khí tức võ giả điêu luyện trên người Vệ Đồ , làm người chấn động cả hồn phách.

Người bình thường sau khi thấy, trước sợ ba phần, sẽ né tránh ở một bên.

Lúc nói chuyện với hắn, cũng không khỏi sẽ thấp hơn mấy phần khí thế, dùng từ càng khiêm tốn một chút.

Hạnh Hoa e dè, hẳn cũng là sợ cỗ khí tức này trên người Vệ Đồ, nàng đến cùng là nữ lưu yếu đuối, một nha hoàn chưa từng gặp qua sự kiện lớn gì.

Vệ Đồ dừng bước trong đình viện, hắn nhìn thấy động tác thối lui nửa bước của Hạnh Hoa, cùng với ánh mắt e sợ sau khi nhìn thấy hắn.

"Nội trạch ăn cơm quá nhã nhặn, ta không có ăn no, trong phòng còn có bánh nướng hay không?"

"Cầm lên mấy cái, lại làm nước tắm cho ta, đi cả ngày đường."

Vệ Đồ dùng ngữ khí phân phó nha hoàn, phân phó Hạnh Hoa.

Nghe được mấy câu này, Hạnh Hoa đứng ở trước cửa có hơi thất vọng trong lòng, ‌nhưng cùng lúc thất vọng, nàng tựa hồ lại cảm thấy mình ở bên cạnh Vệ Đồ, cũng không còn là người vô dụng gì.

Chí ít còn có thể làm một nha hoàn, ‌ phục thị trượng phu có hi vọng võ cử này của mình.

Đối với điều này.

Hạnh Hoa nhẫn nhục chịu ‌ đựng.

Quen thuộc.

Nàng xoay người, đi vào trong, đi tìm bánh mì mới vừa nướng chín ở nhà bếp một khắc đồng ‌ hồ trước.

Nhưng mà.

Đúng lúc này.

Vệ Đồ lại lặng yên không một tiếng động đi đến phía sau của nàng, bấm cái mông của nàng một cái.

Hạnh Hoa lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, quay người trừng mắt liếc Vệ Đồ đang đứng trước ‌ mặt nàng, một mặt không vui.

Lần này, độ mạnh khi Vệ Đồ bóp cái mông của nàng, nặng hơn trước kia nhiều.

"Tắm sạch thân thể, lên giường chờ ta, ta ở Đan gia nghẹn rất lâu."

Vệ Đồ không hề xa lạ nói ra lời khiến người nghe đỏ tai ngượng ngùng.

"Ngươi ăn cơm trước."

Hạnh Hoa nhét bánh mì nóng hổi vào trong ngực Vệ Đồ, dậm chân, cất bước rời đi nhà chính, ngoan ngoãn chạy đến phòng rửa mặt của nha hoàn tắm rửa.

"Nói chung. . ."

"Đây chính là Hạnh Hoa cận hương tình khiếp (*). . ."

Vệ Đồ nhìn bóng lưng Hạnh Hoa rời đi, lắc đầu, suy nghĩ nói.

(*): cận hương tình khiếp = lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng, trong ngữ cảnh này là lâu không gặp người thương, khi gặp lại thì ngượng ngùng lo ngại.

Hắn cùng Hạnh Hoa đến cùng vẫn khác biệt, tiếp thụ qua giáo dục hiện đại, Hạnh Hoa tự cho là giấu tâm tư đến cực sâu, nhưng lại không lừa gạt được con mắt hắn.

Lúc này.

Hạnh Hoa e sợ hắn.

E sợ chính là sợ hãi hắn công thành danh toại rồi sẽ không nhận người vợ nghèo hèn như nàng.

Sau gần nửa canh giờ.

Hạnh Hoa đi vào nhà chính, nàng tận lực rụt đầu lại, chôn cái cổ bị xoa đến đỏ bừng ở trong đầu, để không bị Vệ Đồ trông thấy.

Nàng lo lắng thất bại. ‌

Vệ Đồ đóng cửa lại, sau khi thổi tắt ngọn nến, liền khiêng vai nàng lên, ném ở trên đệm chăn đã trải từ trước.

Trong chốc lát.

Sóng dập dờn.

Giường chập chờn.

Đến đêm khuya, hai người tỉnh lại từ trong mệt nhọc, ôm nhau chặt chẽ, không có chút lạnh nhạt nào như mấy canh giờ trước.

"Vệ ca. . ."

Hạnh Hoa mở to mắt, hôn trán Vệ Đồ một cái, vừa lòng thỏa ý tiếp tục ngủ.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn của Hắc Tâm Sư Tôn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!