Chương 65: [Dịch] Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Sư phụ, ta vẫn muốn một bát nữa. (2)

Phiên bản dịch 4596 chữ

“Nước thánh tuyền này… Thực sự ta cũng muốn uống nữa.”

Hai mắt Tử Lăng lấp lánh.

Nếu như chỉ rửa mặt mà thôi thì nàng cũng cảm giác da thịt và xương cốt ở trên mặt đều giống như được thoát thai hoán cốt.

Nếu như có thể uống một ngụm, sợ rằng sẽ đột phá ngay tại chỗ luôn.

“Đừng… Đừng làm mất mặt sư phụ.”

Nam Phong hít một hơi thật sâu, nói: “Tử Lăng, trước đây chúng ta đã trải qua một cuộc sống nghèo khó ở bên trong Thánh Địa, chúng ta phải quên đi, chúng ta phải bắt đầu làm quen với mọi thứ ở đây.”

Nói xong, bản thân nàng cũng có chút khó thể tiếp nhận được, dù sao thì hai người cũng xuất thân từ Thánh Địa, vậy mà ở đây lại thực sự chỉ giống như hai tên ăn mày nghèo khó vậy.

“Đã rửa mặt xong chưa?”

Lý Phàm đi tới, mỉm cười nói: “Đổ nước bẩn xuống đất, không nên lãng phí, sau đó qua đây ăn sáng.”

Nghe thấy lời Lý Phàm nói, các nàng lập tức bưng nước đi đến mảnh vườn nhỏ ở bên cạnh, thế nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy vườn rau kia, hai người lại rung động một lần nữa.

“Tiền bối nói… Đây là vườn rau? Đây… Ở nơi này kém nhất cũng đều là thánh dược đó…”

Tử Lăng ngẩn người.

Ở trong vườn rau là từng khóm rau cải trắng, rau cải xanh, củ cải, tất cả đều vô cùng xanh tốt.

Thế nhưng, Nam Phong và Tử Lăng đều có thể nhìn ra được những rau cải trắng, tất cả các loại rau cỏ ở đây đều ẩn chứa Thánh linh khí kinh khủng.

Rõ ràng đây chính là một mảnh dược viên, tất cả rau cỏ ở đây đều là thánh vật khó có thể tưởng tượng được mà.

“Trách không được phải cần tưới bằng thánh tuyền…”

Ánh mắt của Nam Phong rất phức tạp, đổ nước ở trong chậu vào trong đất trồng rau.

Hai người vừa đổ xong hết tất cả liền quay trở lại cái bàn đá, Lý Phàm đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng.

“Đã hai ngày nay gà cũng không đẻ trứng, cũng chỉ có thể ăn rau xanh với cháo trước vậy, đã không có trứng gà thì có gì ăn nấy nhé.”

Lý Phàm mỉm cười, đưa đũa cho hai người.

Hai người bưng bát lên, cảm nhận được hương thơm ngào ngạt bốc lên từ bát cháo rau xanh này.

Đó là khí tức của Thánh Dược.

“Tỷ tỷ, không phải ta đang nằm mơ chứ…”

Tử Lăng hơi run rẩy nhìn về phía Nam Phong.

Đây chính là Thánh dược đó… Cho dù chỉ là một chiếc lá, một cái rễ cây thì ở bên trong Thánh Địa Tam Tuyệt cũng đều phải được cất kỹ, nếu như sử dụng thì cũng phải rất cẩn thận, phải được kết hợp với những dược vật khác để luyện thành thánh đan…

Thế nhưng ở chỗ này lại chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi?

Chuyện này cũng quá đáng sợ rồi…

Nam Phong bưng bát, cũng cảm thấy có hơi buồn cười, thứ mà ngay cả Thánh Địa cầu cũng không được…

“Ăn nhanh đi, để nguội thì ăn không ngon đâu.”

Lý Phàm múc thêm một bát nữa cho Tiểu Bạch, sau đó hắn cũng bắt đầu ăn.

Meo meo… Trợn tròn mắt, cái gì mà Thánh Địa, cái gì mà Tông Môn, ở trước mặt chủ nhân thì đều chỉ là cuộc sống của mấy tên ăn mày mà thôi… Móng vuốt nhỏ của Bạch Tiểu Tình nâng bát của nàng lên, bắt đầu ăn.

Nam Phong và Tử Lăng liếc nhìn nhau, càng không thể tưởng tượng nổi, ngay cả thú cưng cũng có thể ăn thánh dược.

Các nàng suy nghĩ, cuộc sống trước đây của các nàng thật không thể tin được mà.

Người không bằng mèo nữa.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng hai người cũng chấp nhận thực tế rằng bọn họ đã chuyển từ một cuộc sống giống như ăn mày sang một cuộc sống xa xỉ rồi.

Sau đó, các nàng bắt đầu ăn cháo.

Hương vị ngọt ngào của cháo lan tỏa ở bên trong khoang miệng.

Sau đó linh khí nổ vang.

Linh khí thánh khiết không ngừng tẩy rửa cả người hai nàng.

Ầm!

Lúc này, khí tức của hai người tăng vọt.

Nam Phong trực tiếp đột phá đến cảnh giới Phân Thần Cảnh tầng bảy.

Ăn xong một bát cháo, trong nháy mắt hai tỷ muội đều cảm thấy vô cùng hài lòng.

“Sư phụ, ta còn muốn một bát nữa.”

Tử Lăng giơ bát, mong chờ nhìn Lý Phàm.

“Sư phụ, ta cũng muốn một bát nữa.”

Nam Phong cũng không thèm quan tâm đến cái gì gọi là dè dặt nữa, đây thực sự là một cơ duyên vô địch mà.

Bạch Tiểu Tình sửng sốt một chút, da mặt của hai tỷ muội này dày như vậy sao…

Nàng nhịn không được lấy đầu cọ cọ vào Lý Phàm: “Meo meo?”

. . .

Cho đến khi toàn bộ nồi cháo đều cạn sạch thì bữa ăn sáng này mới xem như là ăn xong rồi.

Lý Phàm mỉm cười, hai tiểu nha đầu Nam Phong và Tử Lăng này, thoạt nhìn qua thì có vẻ rất nho nhã thục nữ, không ngờ đều là hai đứa tham ăn mà.

Mà ngay cả Tiểu Bạch cũng đều bị các nàng tranh giành, không ngờ ngày hôm nay lại có thể ăn hết hai bát cháo.

Hắn bỗng nhiên có hơi lo lắng, Tiểu Bạch sẽ không biến thành một con mèo mập chứ?

Cơm nước xong, hắn pha một bình trà, sau đó ngồi ở bên trên ghế đá, vô cùng nhàn nhã thong dong, trong tay cầm một ít hạt ngô, thỉnh thoảng lại ném về phía những con gà đang mổ ở trong sân nhỏ.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân của Tâm Cảnh Vô Cực

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    339

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!