Chương 66: [Dịch] Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Động đất. (1)

Phiên bản dịch 4502 chữ

Những con gà này đều vây quanh hạt ngô.

“Tỷ tỷ… Tại sao ta lại cảm giác những con gà này có hơi kỳ lạ…”

Tử Lăng nhìn những con gà này, cảm thấy hơi hoa mắt.

Rõ ràng mấy con gà này không phải là loại bình thường mà, chỉ cần tùy tiện liếc mắt nhìn mà thôi đã khiến nàng cảm giác bị chèn ép.

“Không biết… Thế nhưng, những con vật mà sư phụ nuôi cũng không phải là loài bình thường, chẳng lẽ lại là thần thú gì đó? Ngươi không phát hiện hay sao, những thứ mà lão sư cho gà ăn đều là thánh dược đó…”

Vẻ mặt Nam Phong vô cùng phức tạp mở miệng nói.

Thực sự là người không bằng gà, tức chết người.

Khi còn ở Thánh Địa, các nàng cũng được xem như là thiên chi kiêu tử, bình thường vẫn còn có một chút cảm giác ưu việt so với các đệ tử khác, dù sao còn có thể được tông môn cho thêm một số tài nguyên tốt.

Còn hơn các tông môn bình thường, quả thực các nàng đã được xem như là cao cao tại thượng, khó có thể với tới được.

Thế nhưng bây giờ, Lý tiền bối chỉ tùy tiện nuôi một con mèo, một đàn gà… Đồ ăn còn tốt hơn cả Chí Tôn ở bên trong Thánh Địa của bọn họ.

Nếu như truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu Chí Tôn sẽ trực tiếp chết đi?

Có điều, nghĩ đến việc kể từ bây giờ nàng và Tử Lăng đã trở thành đệ tử của vị tiền bối này, đã lấy được tiên duyên to lớn như vậy, nàng lại trở nên kích động.

“Ăn no rồi thì nên luyện tập, Tử Lăng, trong ngày hôm nay nhiệm vụ của ngươi chính là vẽ quả trứng gà này.”

Lý Phàm đi đến ổ gà, móc ra một quả trứng gà lớn bằng nắm tay, đưa cho Tử Lăng.

Tử Lăng nhận lấy quả trứng gà, nhưng lại có chút ngây người.

Lý tiền bối bảo đây là trứng gà ư?

Nam Phong cũng giật mình, lẩm bẩm nói: “Trong quả trứng này ẩn chứa hỏa linh lực vô cùng mạnh mẹ, giống như một ngọn núi lửa đang ngủ đông, hơn nữn ở bên trên quả trứng còn có hoa văn của phượng hoàng lửa đang mơ hồ rực cháy… Cuối cùng thì đây là trứng gì?”

“Ta cảm giác đang cầm lấy một quả trứng Chí Tôn ở trong tay…”

Tử Lăng cảm thấy sợ hãi đến phát khóc, rốt cuộc đây là loại hung thú nào vậy, còn chưa có ấp trứng mà đã dọa chết người rồi…

Quan trọng hơn là, trước đây lúc ngồi ăn cháo, Lý tiền bối đã từng nói, gần đây gà không chịu đẻ nhiều trứng, không có trứng gà để ăn, cho nên chỉ có thể ăn cháo rau xanh mà thôi…

Chẳng lẽ trứng gà mà Lý tiền bối ăn hàng ngày…

Rốt cuộc hắn đã nuôi những con vật đáng sợ nào làm gà đẻ vậy?

“Sao vây? Không muốn sao?”

Lý Phàm thấy Tử Lăng sững sờ, cũng nhíu mày nói: “Điều quan trọng nhất trong vẽ tranh chính là kiến thức cơ bản, mà kiến thức cơ bản thực ra là muốn ngươi có thể nhìn xuyên thấu qua hiện tượng, sự vật để thấy được bản chất ở bên trong, nhiệm vụ của ngươi chỉ là vẽ một quả trứng gà đơn giản, thế nhưng có thể khiến cho ngươi rèn luyện được rất nhiều thứ, như vậy thì ngươi có thể thực sự hiểu được đối tượng mà ngươi muốn vẽ.”

“Khi đó, mới có thể xem như đã luyện thành công kiến thức cơ bản được.”

Hắn kiên nhẫn giáo dục, nha đầu Tử Lăng kia cũng có chút tư chất, nếu như đã thu nhận người ta làm đồ đệ, dù sao cũng phải nên phụ trách với người ta.

Nghe vậy, Tử Lăng liền vội vàng gật đầu nói: “Tử Lăng đã hiểu rõ.”

Nàng lập tức ngồi ở bên trên bàn đá, lấy ra tờ giấy tuyên thành, bút mực, đặt quả trứng gà này ở trên bàn, bắt đầu quan sát, vẽ tranh.

“Nam Phong, đi châm trà cho sư phụ, sau đó đánh đàn.”

Lý Phàm ngồi ở bên cạnh vui vẻ nói.

Lúc này Nam Phong mới bước lên, cung kính rót một chén trà cho Lý Phàm, hương trà mờ ảo khiến cho tâm trạng của nàng trở nên bình tĩnh trong nháy mắt.

Cung kính bưng nước trà đến tận tay của Lý Phàm, nàng đứng sang một bên, bắt đầu đánh đàn.

Trong sân nhỏ, dưới cây đào, Lý Phàm thản nhiên thưởng thức trà.

Bên tai hắn văng vẳng tiếng nhạc.

Bên phải thì có thiếu nữ đang vẽ tranh.

Đột nhiên Lý Phàm cảm thấy một loại cảm giác hài lòng vô cùng sâu sắc, coi như là cường giả ở bên trong tu giả thì cũng chưa chắc có niềm vui, niềm hạnh phúc như hắn đâu nhỉ?

Một lúc lâu sau, Nam Phong đã đàn xong một khúc, còn Tử Lăng cũng đã vẽ đầy trứng gà ở bên trên một tờ giấy lớn.

Lý Phàm chỉ điểm hai người một vài lỗi, hai người đều lập tức hiểu rõ, rất có thu hoạch.

“Tùng tùng tùng.”

Nhưng vào lúc này, một tiếng gõ cửa cũng vang lên.

“Tiểu Lý, mở cửa nhanh, ta mang thịt đến cho ngươi rồi.”

Nghe vậy, Lý Phàm lập tức đứng dậy mở cửa.

Chỉ thấy đứng ở trước cửa chính là Trương đại thẩm, nàng mang theo một cái chân sau của một loài vật gì không biết.

“Đây là cái gì?”

Ngược lại Lý Phàm lại hơi nghi hoặc hỏi.

Trương đại thẩm cười nói: “Tiểu Lý, ta nói với ngươi, tối hôm qua có động đất.”

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân của Tâm Cảnh Vô Cực

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    348

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!