Chương 67: [Dịch] Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Động đất. (2)

Phiên bản dịch 4525 chữ

“Ngươi không biết đâu, rất nhiều ngọn núi đã sụp đổ, lúc tỉnh lại đã long trời lở đất rồi, thế nhưng mà ngọn núi nhỏ ở sơn thôn của chúng ta vẫn không hề sứt mẻ một chút nào, ngươi xem có kỳ diệu hay không? Còn có rất nhiều loại động vật chết ở bên trong thôn nữa.”

“Mấy con động vật này đều là hàng thượng đẳng, thịt ăn ngon lắm, đáng tiếc da rất dày, dao thép của mọi người chặt vào đều đứt gãy, may là trước kia ngươi đã cho ta một con dao phay, dao phay kia dùng rất tốt, cắt được tất cả mọi thứ, ta mang tặng cho ngươi cái chân sau này.”

Nghe vậy, Lý Phàm ngẩn người.

Động đất?

Mà ở phía sau của hắn, sắc mặt của Tử Lăng và Nam Phong càng khiếp sợ.

Địa chấn? Chẳng lẽ lại là dãy núi Thương Ly?

Trong đó lại có động tĩnh lớn như vậy sao?

Hơn nữa, cái chân sau mà Trương đại thẩm xác theo kia… Tại sao lại có chút giống với chân của Hoàng Kim Thú trong truyền thuyết…

“Cảm tạ Trương đại thẩm, nếu như có động đất, ta cũng ra xem một chút.”

Lý Phàm nhận lấy thịt mà Trương đại thẩm mang đến, tiện tay đặt ở bên cạnh tường.

Từ trước đến nay hắn vẫn không thích ăn những loại thịt thú rừng lắm, nhưng nghĩ có thể cho mèo ăn, hắn sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nói: “Tối nay ngươi có lộc ăn rồi.”

Bạch Tiểu Tình đang nhìn cái chân kia đến mức đờ ra, nghe thấy lời Lý Phàm nói, trong mắt đều hiện lên sự kích động.

Meo meo meo meo meo… Đây là sự thật sao?

Người khác có thể không nhận ra, thế nhưng Bạch Tiểu Tình biết rất rõ ràng, cái chân kia chắc chắn chính là chân sau của Hoàng Kim Thú trong truyền thuyết.

Hoàng Kim Thú, nghe nói ở bên trong cơ thể của nó có một tia huyết mạch của Kỳ Lân.

Có thể nói là thần thú.

Mà máu thịt của thần thú như vậy, nếu như có thể ăn được thì rất có tác dụng đối với nàng.

Nàng nhịn không được dùng đầu cọ vào Lý Phàm.

“Đi thôi, chúng ta ra xem một chút.”

Lý Phàm lập tức đi ra khỏi gian nhà, đi về phía mà Trương đại thẩm đã nói, thi thể của thú hoang nằm lê lết ở ven đường.

. . .

Mà giờ phút này

Ở bên ngoài của dãy núi Thương Ly.

Phi thuyền ngự không lúc ẩn lúc hiện, không biết bao nhiêu tông môn lớn đã đến.

Khí tức Chí Tôn cũng thỉnh thoảng xuất hiện ở bên trên bầu trời.

Trong đó ở bên trên một phi thuyền, một lão già có đeo một ống sáo ở trên lưng đang nhìn chăm chú về phía trước.

Lão ta đang suy nghĩ.

“Thiết Minh sư huynh, dãy núi Thương Ly đã thực sự mở ra rồi, chắc chắn Thánh vật mà tổ sư của chúng ta lưu lại cũng sẽ xuất thế.”

Ở bên cạnh, một lão giả đang đeo một cái bút vẽ ở trên lưng cũng đi tới, trong đôi mắt già nua lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

“Thế nhưng người đừng quên rằng, cũng chỉ có những người trẻ tuổi hữu duyên mới có thể lấy được thánh vật mà tổ sư của chúng ta lưu lại.”

Thiết Minh trầm giọng nói.

“Đồ đệ của ta đều là những nhân vật tài ba đệ nhất ở bên trong Thánh Địa, còn có ai có thể so sánh cùng với bọn họ được?”

Lão già mang theo cây bút vẽ khinh thường mỉm cười.

“Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi hay sao, hai tên học trò của Mạc lão quỷ, mấy ngày trước cũng đã chạy tới nơi này rồi. Mặc dù Mạc lão quỷ đã chết rồi thế nhưng hai tên học trò của lão ta cũng không phải là hạng bình thường, ở trên phương diện cầm đạo và họa đạo đều là những thế hệ thanh niên hàng đầu ở trong Thánh Địa.”

Thiết Minh nói.

“Hai tên tu giả Phân Thần Kỳ nhỏ bé đã không còn Chí Tôn che chở, còn có thể tạo ra sóng gió gì?”

Lão già cầm bút vẽ cười nhạt, phất ống tay áo về phía sau nói: “Ngao Minh, Chúc Tâm, hai người các ngươi dẫn người đi tìm Nam Phong và Tử Lăng, nên để cho bọn nó đi theo sư phụ của bọn nó rồi.”

Ở phía sau của phi thuyền, một nam một nữ lập tức cung kính gật đầu: “Rõ, sư phụ.”

Ở bên trong sơn thôn.

Lý Phàm dẫn theo Tử Lăng và Nam Phong đi đến trước cửa sơn thôn.

Đi đến cửa sơn thôn, Lý Phàm nhìn về phía dãy núi ở phía xa, cũng cảm thấy có chút giật mình,

Nam Phong và Tử Lăng nhìn thấy cảnh tượng ở trước mặt thì đã hoàn toàn trợn tròn mắt.

Chỉ nhìn thoáng qua, rất nhiều ngọn núi đều sụp đổ, đất đai nứt nẻ, dường như đã trải qua một tai nạn vô cùng kinh khủng.

Nút rừng bị tàn phá, đất đá vụn vỡ rơi vãi ở khắp nơi, thế nhưng còn có mùi máu tanh mơ hồ xông vào trong mũi, rất rõ ràng, đây chính là một đợt tai nạn cực lớn, trong đó có không biết bao nhiêu loài động vật đã chết.

“Trời ơi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thần linh giáng thiên phạt xuống hay sao? Nếu không tại sao có thể tạo thành uy thế như vậy được…”

Nam Phong lẩm bẩm nói.

“Thật là đáng sợ, may mà chúng ta ở bên trong sơn thôn này, bằng không mà nói thì khi tai nạn xảy ra, có lẽ chúng ta đều phải chết trong nháy mắt rồi.”

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân của Tâm Cảnh Vô Cực

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    324

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!