Mà chính là bảo vật mà Tam Tuyệt Tiên Nhân đã để lại ở bên trong dãy núi Thương Ly.
“Đã rõ, chỉ có Thánh Chiến, chúng ta mới có thể mượn cớ tham gia vào chuyện của Nam Vực được.”
Lão Chí Tôn thở dài một cái.
Rốt cuộc Thánh Địa Tam Tuyệt cũng chỉ là tông môn ở Trung Châu, nếu như tông môn đi vào Nam Vực để tìm kiếm cơ duyên thì chắc chắn sẽ bị Nam Vực chống lại.
Chuyện này phá hủy quy tắc.
Thế nhưng hôm nay hai vị Chí Tôn đã tử vong lại cho bọn họ một cái lý do.
. . .
Một đạo hiệu lệnh nhanh chóng truyền ra khắp Thánh Địa Tam Tuyệt.
“Tập hợp nhân mã toàn bộ Thánh Địa, mở ra Thánh Chiến.”
“Báo thù cho hai vị Chí Tôn Thạch Thái và Thiết Minh.”
Tin tức vừa được phát ra, toàn bộ Thánh Địa Tam Tuyệt rung động,
Thánh Chiến!
. . .
Rất nhanh, tin tức toàn bộ Thánh Địa Tam Tuyệt tiến quân vào Nam Vực với quy mô lớn đã tạo nên một rung chấn.
Toàn bộ Nam Vực đều tập trung nhìn.
Dưới sự thúc đẩy của Thánh Địa Tam Tuyệt, tin tức hai đại Chí Tôn một chết một điên đã truyền khắp toàn bộ Nam Vực.
Dù sao, bọn họ thực sự cần lan truyền tin tức này thì mới có thể có một lý do rõ ràng được.
Toàn bộ Nam Vực cũng đều chấn động trong nháy mắt.
“Ở xung quanh dãy núi Thương Ly lại có thể xuất hiện một người ra tay với Chí Tôn của Thánh Địa Tam Tuyệt, hơn nữa kết quả lại một chết một điên.”
“Thực sự là đáng sợ, chẳng lẽ là một vị Chuẩn Tiên ra tay hay sao?”
“Dãy núi Thương Ly, quả nhiên là càng ngày càng phức tạp…”
Khắp nơi đều truyền tai nhau.
Mà giờ phút này.
Ở bên ngoài của dãy núi Thương Ly đã tập hợp được một nhóm nhân mã.
Cầm đầu chính là Thánh Địa Tử Dương và Thánh Địa Thái Diễn.
Hai Thánh Địa lớn dẫn đầu, tổ chức một đội quân thăm dò dãy núi Thương Ly.
Dãy núi Thương Ly có sự thay đổi lớn như vậy, mặc dù trước mắt đã tạo ra một trận tai nạn, thế nhưng cũng thực sự là một kỳ ngộ lớn.
Vốn dĩ trước kia có rất nhiều trận pháp cấm kỵ, bây giờ đã bị hủy diệt.
Có thể tiến vào bên trong được rồi.
“Báo!”
Một vị cao thủ Đại Thừa Cảnh bay nhanh đến gần, hắn đưa theo một tin tức mới nhất, nói: “Thánh Địa Tam Tuyệt Trung Châu đã phát động Thánh Chiến, đang đi về phía dãy núi Thương Ly.”
“Có người nói, hai vị Chí Tôn Thạch Thái và Thiết Minh của Thánh Địa Tam Tuyệt đã bị hai người phản bội là Nam Phong, Tử Lăng cấu kết cùng với một nhân vật nào đó ở gần dãy núi Thương Ly làm hại, một chết một điên, cho nên đã dẫn đến lửa giận của Thánh Địa Tam Tuyệt.”
Người cầm đầu của đội quân này chính là hai vị Chí Tôn La Minh và Hồng Huyền.
Hai người bọn họ được Lý tiền bối xem trọng là người có phúc duyên thâm hậu, cho nên được trở thành thủ lĩnh của đội quân này.
Hai người nghe thấy vậy, lúc này đều liếc nhìn nhau một cái, đều đồng thời thấy được sự nghiêm trọng và suy đoán ở trong mắt của đối phương.
“Chẳng lẽ là Lý tiền bối…”
Hồng Huyền mở miệng.
“Tất nhiên là như vậy.”
La Minh cũng khẳng định nói: “Hai tên phản đồ Nam Phong, Tử Lăng của Thánh Địa Tam Tuyệt có lẽ chính là hai người đi theo Lý tiền bối kia.”
“Mà nhìn khắp toàn bộ Nam Vực, làm sao lại có người có thể dễ dàng khiến cho hai đại chí tôn một chết một điên được chứ?”
Sắc mặt của Hồng Huyền vô cùng nghiêm trọng.
“Không biết lúc đó hai người này có bước vào bên trong căn nhà nhỏ của Lý tiền bối hay không…”
La Minh không khỏi nghĩ đến chuyện lần trước, hai tên Chí Tôn ma tướng đã chết ở ngoài cửa của Lý tiền bối.
Đốt cháy ma hồn để bộc phát ra lực lượng cấp bậc Tiên Nhân nhưng vẫn không có cách nào bước một bước vào trong căn nhà nhỏ đó…
Nếu như để cho Thánh Địa Tam Tuyệt biết được, không biết bọn họ còn dám phát động Thánh Chiến nữa hay không?
Sợ rằng sẽ trực tiếp quay đầu bỏ chạy…
Lão ta đột nhiên có hơi đùa cợt nói: “Thánh Địa Tam Tuyệt tự cho là thông minh, mượn lý do hai đại Chí Tôn tử vong để tranh đoạt cơ duyên của dãy núi Thương Ly, đáng tiếc lại dám phát động Thánh Chiến đối với nhân vật như Lý tiền bối, thực sự là đầu óc mê muội rồi.”
“Bọn họ chỉ khôn vặt mà đã mang đến tai họa ngập đầu cho toàn bộ Thánh Địa.”
Hồng Huyền lại nói: “Chúng ta có nên đứng ra không, đối phương lại dám bất kính với Lý tiền bối như vậy…”
“Không cần, chắc chắn tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong kế hoạch của Lý tiền bối rồi.”
La Minh nói: “Ở trong tay của Lý tiền bối, chẳng qua Thánh Địa cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, chúng ta thực sự may mắn, ít nhất thì Thánh Địa Thái Diễn và Thánh Địa Tử Dương cũng là một quân cờ có ích… Mà Thánh Địa Tam Tuyệt kia, chắc chắn đã trở thành đồ bỏ đi rồi.”
Ánh mắt của Hồng Huyền trở nên phức tạp.
“Mặc kệ, không cần quan tâm nhiều chuyện như vậy, chúng ta phải tiến quân về phía dãy núi Thương Ly.”