Tiến quân!
Đội quân giống như thủy triều lập tức tiến vào bên trong dãy núi Thương Ly.
. . .
Mà giờ phút này,
Mấy người Hỏa Linh Nhu và Mộ Thiên Ngưng cũng đi vào bên trong sơn thôn.
Trước khi tiến vào bên trong dãy núi Thương Ly, các nàng cố ý đến đây để nghe sự chỉ bảo của Lý tiền bối.
“Vô Nhị Nhàn Đình… Thực sự khí phách, tiêu sái.”
Đoàn người đứng ở bên ngoài sân nhỏ của Lý Phàm, nhìn thấy được tấm biển ở bên trên.
Vu Khải Thủy nhịn không được mở miệng ca ngợi nói: “Chỉ tiếng là liếc mắt nhìn thôi mà ta cũng đã cảm nhận được một loại khí thế vô cùng mạnh mẽ, khó có thể tưởng tượng nổi rồi, nếu như Kiếm Tu đến đây, chỉ sợ rằng sẽ lĩnh ngộ được kiếm đạo vô thượng ở bên trong bức thư pháp này.”
Mấy người Hỏa Linh Nhi cũng cảm nhận được sự siêu phàm sâu sắc này.
“Tiền bối, Thiên Ngưng và những người khác đến đây thỉnh an ngài.”
Mộ Thiên Ngưng cung kính nói ở trước cổng nhà.
“Vào đi.”
Trong căn nhà nhỏ truyền đến giọng nói của Lý Phàm.
Mọi người lập tức đẩy cửa bước vào bên trong.
Đi vào bên trong sân nhỏ chỉ thấy Lý Phàm đang nhàn nhã nằm ở dưới gốc cây đào, mà ở bên cạnh của hắn chính là Tử Lăng đang vô cùng tập trung tinh thần vẽ tranh với một quả trứng vô cùng thần kỳ, còn bàn tay trắng nõn của Nam Phong thì đang đánh một khúc đàn.
Tiểu Bạch Hổ nằm ở trong lòng của Lý Phàm lại càng toát lên vẻ phi phàm.
“Không hổ là thế ngoại cao nhân chân chính, bên ngoài đã long trời lở đất, thế nhưng Lý tiền bối vẫn thản nhiên nhàn nhã như dạo chơi…”
Tất cả mọi người đều cảm thấy có hơi hoảng hốt, bên trong căn nhà nhỏ này thực sự chính là một thế giới khác.
Có điều suy nghĩ lại, mấy người cũng cảm thấy bình thường, làm sao có chuyện gì lại có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của một nhân vật như Lý tiền bối được chứ?
“Qua đây ngồi.”
Lý Phàm mở miệng cười, thường xuyên qua lại với mấy người Hỏa Linh Nhi, cũng coi như là bạn cũ.
Không biết chuyện buôn bán của bọn họ có tốt hay không.
“Gần đây có khỏe không?” Hắn hỏi.
“Cảm tạ tiền bối đã quan tâm, mọi chuyện đều tốt.”
Vu Khải Thủy cung kính nói.
“Hôm nay các ngươi đến đây, chắc chắn có liên quan đến chuyện mà mấy người La Minh cần phải làm có đúng không?”
Trước đó Lý Phàm đã đưa cho La Minh tấm Vạn Sơn Tụ Long Đồ, sau khi mấy người La Minh cầm đi, Lý Phàm đoán bọn họ sẽ mở một cuộc thi vẽ, hoặc các loại giống như hội đấu giá.
Chắc chắn lúc đó mấy người Hỏa Linh Nhi cũng sẽ tham gia.
Bây giờ đến, có lẽ cuộc thi vẽ tranh kia cũng sắp bắt đầu rồi.
Mấy người Hỏa Linh Nhi nghe vậy liền vội vàng gật đầu.
“Tiền bối, không biết lần này ngài có đề nghị gì không?”
Hỏa Linh Nhỉ mở miệng hỏi.
Lý Phàm mỉm cười nói: “Không có gì, các ngươi cố gắng giữ vững lý trí, chuyện gì đến thì sẽ đến, đừng quá lo lắng, chuyện này không là gì cả.”
Hắn vẫn có hơi lo lắng, có lẽ Hỏa Linh Nhi mới mở cửa tiệm lần đầu tiên, chưa từng thấy qua các mặt của xã hội, khó tránh khỏi khẩn trương.
Nghe vậy, trong lòng của mấy người càng cảm thấy phức tạp.
Ngay cả chuyện liên quan đến dãy núi Thương Ly, có liên quan đến cả Tiên… Vậy mà ở trong mắt của Lý tiền bối đều không là gì cả.
Đây chính là nhãn giới của vị cao nhân tuyệt thế…
“Có điều, nếu như các ngươi đã đến đây, ta sẽ đưa cho các ngươi hai đồ vật…”
Lý Phàm tiếp tục nói.
Nghe vậy, mấy người Hỏa Linh Nhi đều kích động, vô cùng vui mừng.
Có đồ vật mà Lý tiền bối ban thưởng, quả nhiên đã không cần phải tiếp tục lo lắng về chuyến đi này nữa rồi.
Hắn lập tức đứng dậy, vẫy tay kêu Tử Lăng mang giấy và bút mực đến.
Lúc này Lý Phàm vung bút, ngòi bút vút nhanh như gió, liền một mạch, trong nháy mắt đã viết ra được một bức thư pháp.
“Một kiếm áp Thiên Nam.”
Chỉ năm chữ này thôi.
Từng chữ như kiếm, kiếm khí xông lên tận trời cao.
Mấy người Hỏa Linh Nhi vừa nhìn thấy liền cảm giác vô cùng sợ hãi.
Bốn chữ này ẩn giấy một khí tức đại đạo kinh khủng.
Ngoài ra, Lý Phàm lập tức vung bút, ngẫu hứng vẽ một bức tranh.
Dưới ngòi bút của hắn chính là bức tranh về trời cao, bầu trời rộng mênh mông, mây trắng trùng điệp, một góc mái hiên mơ hồ như ẩn như hiện.
Một tòa Tiên Cung ẩn giấu ở bên trong đám mây.
Đây chính là Bích Lạc Tiên Cung Đồ.
Ngòi bút của Lý Phàm đặt xuống.
Mấy người Hỏa Linh Nhi đều cảm thấy hoảng hốt, các nàng giống như đã nhìn thấy được một tòa Tiên Cung cao lớn nguy nga sừng sững, lấp ló ở phía sau đám mây trắng, trường tồn với thời gian.
Mà Tử Lăng đã trực tiếp đi vào cảnh giới ngộ đạo…
Lý Phàm mỉm cười, đưa tranh và chữ cho mấy người Hỏa Linh Nhi.
Nếu như lúc này mấy người Hỏa Linh Nhi muốn bày bức tranh này cho những người ở bên ngoài xem, Lý Phàm chỉ đơn giản nghĩ muốn tất cả mọi người nhìn xem, cái gì gọi là chữ thực sự, cái gì gọi là tranh thực sự.
. . .