Mà giờ phút này,
Liệt Hỏa Sơn.
Vốn dĩ là một tông môn có uy thế cực kỳ lớn ở bên trong Hỏa Quốc, liên tục quét ngang rất nhiều tông môn cấp Nguyệt và Thiên, bây giờ cũng trở nên vắng lặng.
Ở bên trong một gian mật thất.
Sơn chủ Ân Tiếu Không của Liệt Hỏa Sơn đã ngồi ngây người ở bên trong gian mật thất này gần nửa tháng.
Không một ai dám quấy rầy.
Ân Tiếu Không quỳ gối trước một bức tượng Bát Tí Song Đầu, thần sắc yêu dị.
Trước đây, tượng thần đã báo cho lão ta biết rằng đã có sứ giả của thần hàng lâm, gạt bỏ tất cả những tồn tại đang cản trở, Ân Tiếu Không vô cùng vui mừng, cho rằng rốt cuộc cơ hội để cho Liệt Hỏa Sơn xưng bá toàn bộ Hỏa Quốc, thậm chí toàn bộ Nam Vực đã tới.
Thế nhưng, ngay sau đó thì thần tượng đã im hơi lặng tiếng tử vong.
Mà ngay cả thượng thần cũng rơi vào trong im lặng.
Điều này khiến cho Ân Tiếu Không rơi vào trong khủng hoảng.
Ở phía sau Ly Hỏa Tông, ở bên trong sơn thôn kia, rốt cuộc là một tồn tại như thế nào… Thậm chí ngay cả sứ giả của Tà Thần cũng không dám động vào.
Lão ta thực sự sợ hãi, sợ rằng đối phương sẽ búng ngón tay một cái, trực tiếp cách không tiêu diệt Liệt Hỏa Sơn.
Cho nên, chỉ có trốn ở trước mặt tượng thần, lão ta mới có thể có một cảm giác an toàn.
“Thượng Thần… Dãy núi Thương Ly đã mở ra, vì sao ngài còn không ra lệnh…”
Lão ta lẩm bẩm.
Lẽ nào tồn tại ở bên trong sơn thôn kia đã kinh khủng đến mức khiến cho Thượng Thần cũng không dám xuất hiện nữa hay sao…
Thế nhưng, tiếng nói của lão ta vừa dứt, đột nhiên, bên trong Thần Tượng Tà Thần lại truyền ra một giọng nói chói tai: “Thời cơ đã đến.”
Ân Tiếu Không lập tức ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Thần Tượng.
Thượng Thần… Rốt cuộc cũng mở miệng một lần nữa rồi?
“Thượng Thần, rốt cuộc ngài cũng mở miệng…”
Lão ta vô cùng kích động.
Lúc này trong hai mắt của Thần Tượng Tà Thần đột nhiên xuất hiện hai tia sáng màu xanh.
“Đăng Tiên Đài đã xuất hiện… Ta cũng sắp ban thưởng cho ngươi một phúc duyên to lớn.”
Giọng nói khặc khặc của Tà Thần vang lên.
Phúc duyên to lớn.
Thật tốt quá!
“Thượng Thần… Ta có thể làm gì được cho ngài?” Lão ta run rẩy hỏi.
Giọng nói khặc khặc lạnh lùng cười: “Cho ta, hiến dâng cơ thể của ngươi cho ta.”
Tà Thần giống như một u hồn đột nhiên bay ra.
“Không.”
Lúc này, Ân Tiếu Không cảm nhận được sự uy hiếp kinh khủng.
Thế nhưng, tất cả đã muộn, lão ta không có năng lực để phản kháng, u hồn trực tiếp đi vào bên trong cơ thể của lão ta.
Sau khi đi vào bên trong cơ thể của lão ta, u hồn cắn một ngụm vào hồn phách yếu ớt của Ân Tiếu Không.
“Ha ha ha… Mùi vị của hồn phách thực sự là mỹ vị mà…”
Ân Tiếu Không bò dậy từ bên trên mặt đất, vặn vẹo uốn éo đầu, tràn đầy cảm giác yêu dị.
Lão ta đi ra khỏi mật thất.
“Tông chủ, như thế nào?”
“Thượng Thần có trả lời hay không?”
Mấy người Công Tôn Khí đều sôi nổi hỏi.
“Đương nhiên là có.”
Ân Tiếu Không cười khặc khặc, vung tay lên.
Vô số u hồn âm u đáng sợ đột nhiên bay ra từ bên trong bàn tay của lão ta.
Trong nháy mắt, toàn bộ bát đại trưởng lão của Liệt Hỏa Sơn đều co quắp, kêu thảm thiết.
Không lâu sau, bát đại trưởng lão cùng nhau đứng lên, trong mắt đều là một màu xanh bóng.
“Bái kiến Thượng Thần.”
Bát đại trưởng lão cùng nhau quỳ xuống đất.
Ân Tiếu Không quay đầu, nhìn về phía dãy núi Thương Ly, nói: “Đăng Tiên Đài… Cơ duyên thành tiên, bản tọa tới.”
Lão ta gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt, lão ta và bát đại trưởng lão đều biến mất trên Liệt Hỏa Sơn.
. . .
Nam Vực, ở một hồ nước bị bao phủ bởi khí lạnh.
Nhiệt độ cực kỳ thấp.
Hồ nước màu đen nhánh, ở dưới đáy của hồ nước là những tảng băng to.
Đây chính là Huyền Băng khó gặp.
Ở chính giữa của một Huyền Băng cực lớn lại có một bóng người đang ngồi khoanh chân.
Đó là một cô gái, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng cả đầu lại trắng xóa.
Đột nhiên, nàng ta mở mắt.
Trong nháy mắt, Huyền Băng nổ tung.
Toàn bộ hồ nước băng hàn cũng cảm nhận được một lực lượng kinh khủng đang đánh vào, bay thẳng lên bầu trời.
Sau một khắc, nữ tử đã xuất hiện ở bên trên bầu trời của hồ băng.
“Cơ duyên thành tiên, rốt cuộc đã xuất hiện… Ở kiếp này, tất nhiên ta muốn thành tiên.”
Nàng ta bước một bước đã đi được ngàn dặm.
. . .
Đội quân của Thánh Địa Thái Diễn và Thánh Địa Tử Dương cầm đầu đã đi vào chỗ sâu ở bên trong dãy núi Thương Ly.
“Rống…”
Ở ngày thứ ba, đội quân đã gặp phải một uy hiếp, một đầu ma hồn hung thú nguyên thủy lại có thể lưu lại đến tận ngày hôm nay, uy thế cũng đạt đến Chí Tôn.
Một trảo của mãnh thú giết chết hơn một trăm tu giả.
Cuối cùng, Hồng Huyền và La Minh hợp tác mới có thể trấn áp được.