Ngày hôm sau.
Cảm giác được kinh mạch bắt đầu mơ hồ đau đớn, Trần Đạo Huyền kết thúc một ngày tu hành.
"Đêm qua cư nhiên tu hành nhiều hơn một canh giờ so với trước kia."
Sau khi mở mắt ra, Trần Đạo Huyền bấm ngón tay tính toán thời gian, yên lặng nói.
Phải biết rằng, tu sĩ tu hành, cũng không phải mỗi ngày không ăn không uống không ngủ không nghỉ, tu hành thời gian càng nhiều càng tốt.
Đối với tu sĩ mà nói, mỗi ngày tu hành thời gian phải vừa phải.
Cái gọi là thời gian tu hành vừa phải, đó là căn cứ vào thể chất của tu sĩ khác nhau mà nói.
Ví dụ như Trần Đạo Huyền, thời gian tốt nhất mỗi ngày cho hắn tu hành đại khái khoảng bốn canh giờ, cũng chính là tám giờ.
Tương đương với thời gian mà phàm nhân ngủ trong đêm đông.
Cho nên bình thường Trần Đạo Huyền đều lựa chọn ban đêm tu hành.
Vượt qua thời gian này, trong thời gian ngắn thì không có vấn đề gì nhưng thời gian dài sẽ đối với kinh mạch thân thể tu sĩ tạo thành thương tổn không thể nghịch chuyển, khiến cho đạo đồ long đong.
Và đêm qua.
Trần Đạo Huyền hiển nhiên đã vượt qua thời gian tu luyện bình thường.
Sở dĩ xuất hiện loại tình huống này là bởi vì đêm qua hắn tu luyện quá quên mình, thế cho nên không để ý thời gian tu hành.
Đương nhiên.
Tu luyện quên mình như vậy, thành quả khá khả quan.
Trần Đạo Huyền phát hiện nếu chiếu theo tốc độ tu luyện này, nhiều nhất là thời gian nửa năm, hắn nắm chắc đột phá đến luyện khí tầng bốn.
Tu vi đột phá đến luyện khí tầng bốn, Trần Đạo Huyền thực lực chắc chắn lại có một bước nhảy vọt về chất.
Ít nhất khi hắn sử dụng phi tuyết kiếm sẽ không giống như lúc ở luyện khí sơ kỳ, chỉ chém ra vài kiếm đã không còn chân khí, mặc cho người ta chém giết.
Hắn đánh giá, sau khi đột phá đến luyện khí tầng bốn.
Nhờ vào chân khí hùng hậu cùng với thần thức tăng vọt, hắn ít nhất có thể chém ra hơn mười kiếm mới hao hết chân khí.
Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái.
Trần Đạo Huyền tu luyện thuận lợi, đạo đồ thông suốt, nét tươi cười trên mặt tự nhiên cũng nhiều hơn.
Sau khi nửa nén hương.
Khi Trần Đạo Huyền dùng ngự phong thuật bay đến địa hỏa thất của gia tộc, phát hiện trên quảng trường ngọc thạch của Địa Hỏa thất, đã có một đám thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang chờ.
Nhìn thấy nhóm thiếu niên cùng tuổi với mình.
Trần Đạo Huyền cười nhìn về phía Trần Lương Ngọc, nói: "Thật ngại quá, để cho các ngươi chờ lâu.”
Nghe được câu xin lỗi này, Trần Lương Ngọc nhất thời vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, nói: "Thiếu tộc trưởng sao lại nói ra lời này, hẳn là chúng ta tới sớm mới đúng.”
Trần Đạo Huyền không có ý định đi tranh cãi đề tài này với y, chuyển chủ đề nói: "Những người này chính là học đồ mà ngươi tìm tới?”
“Bẩm thiếu tộc trưởng, đúng vậy."
Trần Lương Ngọc khom người, "Những tiểu tử này biết chữ, hơn nữa đều rất thông minh, hẳn là đủ để nghe thiếu tộc trưởng sai bảo.”
Mặc dù Trần Lương Ngọc không biết Trần Đạo Huyền triệu tập những thiếu niên này có dụng ý gì.
Nhưng hắn rõ ràng, thời điểm hắn chuyển vận đã đến!
“Két!"
Đẩy cánh cửa bằng đồng nặng trĩu của địa hỏa thất ra, Trần Đạo Huyền xoay người nói: "Đều vào đi.”
Nghe vậy, đám người nối đuôi nhau mà vào.
Vừa đến gần hỏa thất, một cổ sóng nhiệt đập vào mặt, sau chốc lát trên người đã đầm đìa mồ hôi.
Trần Đạo Huyền nhìn thoáng qua đám tộc nhân có tuổi không khác hắn bao nhiêu, cơ bản tu vi đều là hậu thiên bốn năm tầng phàm cảnh, đối mặt địa hỏa thất nóng bức thì khó có thể chịu đựng được.
"Nơi này chính là địa hỏa thất của gia tộc sao?"
Trần Lương Ngọc đánh giá phòng địa hỏa rộng mấy trăm mét vuông này, lẩm bẩm nói.
Địa Hỏa Thất là trọng địa của Trần gia, từ trước đến nay đều không mở cửa cho người bình thường, cả gia tộc ngoại trừ Trần Đạo Huyền cùng Trần Tiên Hạ, những người khác căn bản không có tư cách đặt chân vào nơi này.
Bây giờ Trần Đạo Huyền lại dẫn bọn họ đi tới địa phương trong truyền thuyết này, làm sao khiến đám người không kích động.
Trần Lương Ngọc còn đỡ một chút, dù sao hắn cũng từng là chủ Xích Đồng Khoáng xem như đã gặp qua một chút việc đời.
Nhưng đám thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mà hắn mang đến cũng không có tâm tính tốt như vậy.
Mặc dù đám người nhiều lần khắc chế nhưng vẫn phát ra từng trận tiếng xì xào bàn tán.
Trần Đạo Huyền liếc mắt nhìn đám người rồi trực tiếp đi tới trước Dung Linh Lô màu trắng bạc đặt ở giữa địa hỏa thất.
"Khụ khụ."
Hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đem tiếng nghị luận của đám người đè xuống.
Thấy cảnh tượng yên tĩnh lại, Trần Đạo Huyền tiếp tục nói: "Nơi này chính là một trong những địa điểm hạch tâm nhất của gia tộc, địa hỏa thất.”
Trần Lương Ngọc cẩn thận chú ý tới từ ngữ của Trần Đạo Huyền.
Đã từng!
Hắn kiềm chế tính tình, tiếp tục nghe tiếp.
"Địa Hỏa thất là địa phương các tu sĩ luyện chế pháp khí, hôm nay, ta muốn dạy các ngươi sử dụng cái Dung Linh Lô này phụ trợ tu sĩ luyện chế pháp khí."
“Pháp khí là cái gì?”
"Là bảo bối tiên nhân dùng sao?"
“Không biết, Trần Vân Thăng ngươi biết không?
Thiếu niên tên là Trần Vân Thăng kia đã mười tám tuổi cũng là vị lớn tuổi nhất trong đám người.
Bề ngoài có vài phần tương tự với nguyên chủ Xích Đồng Khoáng Trần Lương Ngọc đứng trước mặt đám người.
Nghe được tộc nhân hỏi, Trần Vân Thăng trầm ngâm một lát, nói: "Pháp khí chính là vũ khí mà tiên nhân sử dụng, chắc các ngươi có nghe chuyện của thiếu tộc trưởng làm ở phường gia công đá vào ngày hôm qua chứ? Lúc ấy cái trong tay của thiếu tộc trưởng dùng chính là pháp khí!”
"Hả? Thì ra thanh tiên kiếm kia chính là pháp khí a!”
“Vân Thăng ca ngươi thật lợi hại, hiểu thật nhiều..."