Người mắng chửi cũng chính là ác phụ kia, dung mạo ngược lại không kém, nhưng lại lộ ra một bộ dáng cay nghiệt chanh chua.
Một tay bà ta chống thắt lưng, ngón tay chỉ người phụ nữ bị ngã xuống đất, các loại lời nói khó nghe không ngừng tuôn ra, cái gì Xuất Vân Quốc nô lệ, cái gì sinh ra tiện nhân, hài tử cũng là tiện chủng...
Bà ta không ngừng mắng các loại lời nói khó nghe và đâm thẳng vào trái tim, mắng đến hưng phấn, thậm chí cũng không biết có người tới hậu viện.
"Sao lại không nói lời nào? Câm à?”
Ác phụ giống như tướng quân đắc thắng nhìn quanh một vòng hạ nhân, ai biết hạ nhân giống như nhìn thấy cảnh tượng hoảng sợ khó hiểu gì đó, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, đồng thanh kêu lên:.
"Lão gia, phu nhân!”
Nghe được những lời này, ác phụ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, xấu hổ xoay người lại, phát hiện chính là đại phu nhân mà bình thường nàng sợ hãi với ghen tị nhất, cùng lão gia vẻ mặt giận bừng bừng.
“Lão... Lão gia!”
Ác phụ giống như là biểu diễn thuật lật mặt, từ bộ dáng cay nghiệt khắc nghiệt thành bộ dáng khiến người ta trìu mến, nũng nịu nói, "Lão gia, ngài phải vì thiếp mà làm chủ, hai tên tiện nhân này thừa dịp thiếp không chú ý khi dễ Đồng Nhi nhà thiếp.”
"Ngươi nói bậy ta không có, rõ ràng là nàng ta cướp người gỗ của ta..."
Tiểu nam hài ở trong lòng thiếu phụ không phục, đang muốn biện hộ nhưng lại bị mẫu thân che miệng gắt gao, trong mắt của nam hài như muốn phun lửa, đáng tiếc sức mạnh quá nhỏ chỉ có thể giãy dụa.
Đành phải dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người, nhìn chằm chằm ác phụ cáo trạng trước kia.
"Ba!"
Nào ngờ, Trần Lương Ngọc tức giận, căn bản không cho nàng biện hộ, tát Nhị phu nhân của y một cái.
Dưới một cái tát này, toàn bộ hậu viện Trần phủ nhất thời loạn thành một đoàn, tiếng khóc của tiểu cô nương, tiếng gào khóc ác phụ không dứt bên tai .
"Đủ rồi!"
Trần Lương Ngọc hét lớn một tiếng, giận dữ liếc mắt nhìn mấy người đang cãi nhau bị uy thế của hắn đe dọa, bao gồm cả tiểu cô nương.
Tất cả đám người đều không dám khóc nữa, ác phụ kia càng không chịu nổi, dứt khoát sợ tới mức mặt trắng bệch.
Trần Lương Ngọc thấy tràng diện đã được khống chế, khom người hướng Trần Đạo Huyền nói: "Thiếu tộc trưởng, thuộc hạ thật sự là..."
- Thiếu tộc trưởng?
Nghe được cách xưng hô của Trần Lương Ngọc, sắc mặt đám người đều biến đổi, mà Trần Đạo Huyền thì giơ tay lên ngăn cản Trần Lương Ngọc xin lỗi, chỉ thấy hắn tiến lên vài bước trước người thiếu phụ, ngồi xổm xuống nói:
"Có thể cho ta xem đứa nhỏ này không?”
Nghe vậy, thiếu phụ theo bản năng ôm chặt đứa bé thêm, nhưng lập tức nghĩ đến thân phận người này lại buông đứa bé ra.
Tiểu nam hài tránh đi tay nhỏ bé mềm mại của mẹ, thở hổn hển một hơi nói: "Mẫu thân, ngài nhịn chết Niệm Sơ”
"Ngươi là Trần Niệm Sơ, phải không?"
Nghe vậy, tiểu nam hài quay đầu nhìn Trần Đạo Huyền cảnh giác nói: "Ngươi là ai, ta gọi là cái gì liên quan gì đến ngươi? Ngươi cũng đến để bắt nạt chúng ta à?”
Nói xong còn giang đôi tay nhỏ nhắn ra, đứng trước mặt mẫu thân.
"Ta đến giúp các ngươi.”
Hắn lắc đầu, "Có thể tới cho ta xem một chút không?”
Nghe xong lời này, tiểu nam hài nhìn mẫu thân ý hỏi thăm, nhận được câu trả lời khẳng định, lúc này mới miễn cưỡng đi tới.
"Ngươi muốn làm gì?"
Trần Đạo Huyền mỉm cười, cũng không nói lời nào, trực tiếp dùng bàn tay phải như ngọc vuốt lên đỉnh đầu tiểu nam hài.
Một lát sau, Trần Đạo Huyền vận chuyển chân khí đan điền, một đạo hào quang bao trùm trên đỉnh đầu tiểu nam hài, đạo này vào ban đêm đặc biệt rực rỡ, cho dù cách thật xa, đám người đều cảm thấy có chút chói mắt.
"Cái này..."
Trần Lương Ngọc nhìn thấy đạo hào quang này, nhất thời nhớ tới ghi chép trong cổ tịch của tộc.
Hào quang che đỉnh, tiên nhân chi tư!
Trần Lương Ngọc tuyệt đối không ngờ rằng con trai y lại có tiên nhân tư chất, lại là hạt giống tu tiên.
Nhưng lập tức nghĩ đến điều gì, sắc mặt Trần Lương Ngọc lại trở nên trắng bệch.
Quả nhiên, sau khi Trần Đạo Huyền kiểm tra tư chất linh căn của Trần Niệm Sơ xong, quay đầu nhìn Trần Lương Ngọc cùng ác phụ bị y tát một cái đang che mặt, nói: "Ngươi có biết tội không?”
Ác phụ kia mặc dù oai phong ở trước mặt mẫu thân tiểu nam hài, nhưng đối mặt với thiếu tộc trưởng so với trượng phu còn khủng bố hơn, nào còn dám tranh cãi, lúc này quỳ rạp xuống đất không dám nói chuyện.
"Trần Lương Ngọc.”
Thấy ác phụ không nói lời nào, Trần Đạo Huyền chuyển hướng Trần Lương Ngọc nói.
“Có thuộc hạ!”
Trần Lương Ngọc quỳ xuống cúi đầu, "Điều 3 của tộc quy Trần thị là gì?"
Ác phụ nghe được những lời này, còn chưa mở miệng đã trực tiếp bị dọa xụi lơ trên mặt đất.
Trần Lương Ngọc gắt gao mím môi, đột nhiên y đứng dậy, đạp một cước vào miệng Nhị phu nhân, chửi ầm lên: "Tiện nhân ngươi, bảo ngươi không có việc gì đừng khi dễ người khác, khiến cho gia đình không yên, tiện nhân..."