Trần Lương Ngọc vừa đánh vừa mắng, cho đến khi đánh cho đối phương ôm chân cầu xin tha thứ, thấy bộ dáng này của bà ta, trong lòng Trần Lương Ngọc mềm nhũn, nhưng lập tức lại nhẫn tâm tiếp tục đánh mắng.
"Đủ rồi!"
Trần Đạo Huyền mở miệng nói, "Trần Lương Ngọc, ta hỏi ngươi một lần nữa, Trần thị tộc quy điều thứ ba là cái gì?”
Trần Lương Ngọc nghe vậy, giống như một quả bóng da bị thủng, trực tiếp xụi lơ trên mặt, mặt y như tro tàn nói: "Phàm là người Trần thị, vô cớ khi nhục tộc nhân, đương xử hai năm lao động, vô cớ khi nhục linh căn phàm nhân, tội... tội..."
"Cái gì?"
“Đáng chém!”
Trần Lương Ngọc nói ra hai chữ cuối cùng này, toàn thân phảng phất như hao hết khí lực, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn về phía Trần Đạo Huyền, hy vọng hắn có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng trong lòng Trần Lương Ngọc rõ ràng, phàm là một tộc trưởng đủ tư cách, nhất định sẽ kiên định chấp hành tộc quy, y vẫn cho rằng Trần Đạo Huyền là một tộc trưởng đủ tư cách.
Quả nhiên, Trần Đạo Huyền chỉ tay về phía ác phụ, nhìn nam hài nói: "Nói cho ta biết, bà ta có khi dễ ngươi hay không?”
Tiểu nam hài đang định nói chuyện nhưng bị mẫu thân kéo lại, chỉ thấy thiếu phụ liều mạng lắc đầu với tiểu nam hài, miệng nhẹ giọng khẩn cầu: "Sơ nhi, đừng...”
Tiểu nam hài cắn chặt răng, lúc thì nhìn mẹ, lúc lại nhìn vẻ mặt tuyệt vọng ác phụ, hít sâu một hơi nói: "Bà ta không khi dễ ta, ta chỉ đùa giỡn với muội muội.”
Ác phụ nghe vậy, cảm thấy hồn phách rốt cục quay về, đặt mông ngồi xuống đất.
Đám người ở đây nghe vậy, đều thở phào nhẹ nhõm, ngay khi bọn họ cho rằng sự tình đã qua.
Trần Đạo Huyền đi tới trước mặt ác phụ nói: “Ngươi nói cho ta biết, vì sao lại lựa chọn đêm nay để khi nhục mẹ con bọn họ, ngươi không biết tối nay ta đến Trần phủ làm khách sao?”
Trần Lương Ngọc nghe nói như vậy, lúc này mới phản ứng lại.
Đúng!
Y đã nói cho đại phu nhân, hôm nay mời thiếu tộc trưởng đến nhà làm khách, làm sao có thể nháo ra chuyện này?
Trừ phi...
Y thoáng qua một ý niệm, khó có thể tin nhìn đại phu nhân mà mình quen thuộc nhiều năm, chẳng lẽ tất cả đều là tính toán của bà ấy?
Nhưng vì cái gì?
Đột nhiên một ý nghĩ đáng sợ mơ hồ hiện ra trong đáy lòng y, nhưng y không thể tin rằng ý tưởng này là thật.
"Là ngươi!"
Nhị phu nhân cũng không ngốc, trong nháy mắt liền phản ứng được ai ở sau lưng giở trò, nàng lấy tay chỉ vào đại phu nhân nói:
"Là ngươi đúng không? Chắc chắn là ngươi! Ngươi sợ Niệm Sơ cướp thân phận con trai trưởng của Vân Thăng, cho nên muốn diệt trừ hắn! Không, là để loại bỏ cả hai chúng ta, ngươi thật sự ác độc!”
Nghe được câu chỉ trích này, Trần thị đương nhiên không thể nhận, sắc mặt ả tái nhợt nói: "Ngươi không cần ngậm máu phun người, ngươi khi dễ mẫu tử người ta thì liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ ta để ngươi khi dễ mẫu tử bọn họ sao?”
Nhìn thấy vở kịch này, mặt Trần Đạo Huyền nhất thời như sương lạnh, hắn vốn tưởng rằng Trần gia có Trần Tiên Hạ vì gia tộc tận tâm không tiếc vứt bỏ đạo đồ, Trần Bắc Vọng thuần túy, nguyện ý cúc cung tận tụy cho đến chết mới thôi.
Trần gia nhất định là từ trên xuống dưới không có chút bụi bẩn nào, nhưng hiện tại xem ra, nơi nào có ánh sáng thì cũng có bóng tối.
Mấu chốt là hành vi của Trần thị, cho dù là Trần Đạo Huyền cũng không nói nên lời, ả hoàn toàn lợi dụng lòng ghen tị của nhị phu nhân cùng tính cách khắc nghiệt của bà ấy.
Dùng lời nói của kiếp trước mà nói, đây là dùng IQ để mượn đao giết người.
Hắn nhìn Trần Lương Ngọc, nhìn Trần Vân Thăng, lại nhìn mấy vị phu nhân Trần thị, giọng điệu phiêu miểu nói: "Các ngươi còn từng nhớ rõ tộc huấn Trần gia ta? “
"Nhớ không?"
Thấy đám người không nói lời nào, Trần Đạo Huyền động chân hỏa, lớn tiếng quát lớn.
"Ta.... Ta..."
Trần Lương Ngọc quỳ trên mặt đất, cúi đầu.
Trần Vân Thăng thấy thế cũng cùng phụ thân quỳ cùng một chỗ.
Cuối cùng tất cả đám người Trần phủ bao gồm Đại phu nhân, Nhị phu nhân thậm chí tiểu nữ nhi của Trần Lương Ngọc đều quỳ ở đó.
Cuối cùng, trong lòng Trần Lương Ngọc như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, khuôn mặt hắn đỏ bừng, y chậm rãi nói ra tổ huấn cổ xưa: "Phàm là huyết mạch Trần thị ta, đều là tộc nhân Trần thị ta!"
“Phàm là huyết mạch Trần thị ta, đều là tộc nhân Trần thị ta! Trần Lương Ngọc ngươi nói cho ta biết, tộc nhân Trần thị phân biệt đích thứ như thế nào?”
Trần Đạo Huyền trợn mắt không chớp, hắn cũng trừng mắt nhìn Đại phu nhân, hai người đều cúi đầu, không dám nhìn nhau.
Trần Niệm Sơ nhìn một màn trước mắt này, trong mắt mơ hồ có một đoàn hỏa quang đang thiêu đốt, nắm đấm nhỏ của hắn bóp gắt gao, cảm thấy trong lồng ngực có một đoàn nhiệt lưu, đó là huyết mạch nóng bỏng của Trần gia đang bắt đầu kích phát!
Trần Đạo Huyền đi đến bên cạnh tiểu nam hài, dùng thanh âm mà chỉ y có thể nghe được: "Ngươi thích Trần gia như vậy sao?”
Câu nói này dường như gợi nhớ về rất nhiều kỷ niệm không tốt của tiểu nam hài, y lắc đầu, "Không thích!“
"Vì vậy, chúng ta hãy biến nó thành những gì mà ngươi thích?"
Trần Đạo Huyền cúi đầu, vừa vặn đụng phải con ngươi nho nhỏ của Trần Niệm Sơ.
Trần Niệm Sơ từ trong mắt vị đại ca ca trước mắt này, tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó không giống nhau, đó là thứ y chờ mong đã lâu nhưng vẫn luôn không thể có được, y ma xui quỷ khiến gật gật đầu: "Được”
Y suy nghĩ một chút: "Nhưng ta cũng có một yêu cầu”
"Cái gì?"
“Nếu không thì ngươi hãy làm cha ta, được chứ?"
Trần Đạo Huyền: "..."