Mọi thứ cũng chỉ như vậy, làm cho Mục Lương vẫn có hơi thất vọng. - Đom Đóm thật lớn.
Nguyệt Phi Nhan bị ánh sáng hấp dẫn.
Cô lấy tay che hai mắt lại, dùng khóe mắt liếc qua Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh to bằng quả đấm.
- Có Đom Đóm lớn như vậy sao?
Vệ Cảnh sững sờ.
Trong đầu hắn xuất hiện một suy nghĩ, Đom Đóm lớn như vậy, chỉ có da chết, mồ hôi của hung thú khổng lồ mới nuôi nổi!
- Ong ong ong…
Bọ Cánh Cứng Lấp Lánhcảm nhận được sự thất vọng trong lòng của Mục Lương, cánh lay động nhanh hơn.
Ánh sáng ở phần đuôi thủy tinh càng sáng hơn, trong đêm đen như một ánh đèn pha lê.
Hưu!
Cũng chỉ là sáng hơn bình thường mà thôi!
Phần đuôi của Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh bay vụt ra, một luồng xung điện nhỏ như cây châm bắn ra.
Ầm!
Tia sáng bắn trúng một gốc cây đã khô, nổ ra to cỡ nắm tay, từ vết thủng có khói đen bốc lên.
Két!
Cây khô gãy, ngã xuống.
- Laser công kích?
Mục Lương sợ đến ngây người.
Anh nháy mắt một cái, nhìn khúc cây khô trên đất, với lỗ thủng vẫn có khói đen bốc lên.
- Đom Đóm thật lợi hại.
Nguyệt Phi Nhan trừng lớn con ngươi màu đỏ, ánh mắt nóng bỏng nhìn Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh phát ra ánh sáng trong bầu trời đêm.
Cô muốn bắt Đom Đóm trở về, gian phòng cũng không cần đốt củi để thấp sáng, dựa vào Đom Đóm có thể chiếu sáng cả phòng.
- Thật nguy hiểm.
Vệ Cảnh càng xem trọng an toàn.
Hắn cầm thanh đao dài trong tay, chuẩn bị công kích về phía Đom Đóm khổng lồ, muốn dùng một đao chém chết nó.
- Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh, thì ra ngươi vẫn còn có ẩn dấu chiêu thức.
Mục Lương nghe được tiếng kinh hô, mới từ từ phản ứng lại kịp.
Anh nhìn thấy dáng vẻ hai người muốn công kích, giơ tay lên vẫy tay với Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh.
Ong ong ong…
Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh từ không trung hạ xuống, cũng từ từ thu lại ánh sáng, khống chế độ sáng như ngọn nến chiếu sáng.
Cuối cùng, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh dừng lại trên lòng bàn tay của Mục Lương.
- Hả?
Nguyệt Phi Nhan sửng sốt một lúc.
Cô kinh ngạc mà hỏi:
- Mục Lương, đây chẳng lẽ cũng là động vật thuần dưỡng của ngươi à?
- Đúng vậy.
Mục Lương nhẹ gật đầu một cái.
- Ngươi thật sự lợi hại, ngay cả Đom Đóm lớn như vật cũng có.
Con ngươi màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan tràn đầy ao ước, nhìn chằm chằm Đom Đóm to chừng quả đấm.
- Nó cũng không phải Đom Đóm, mà gọi là Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh.
Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười, ném bọ cánh cứng trong tay một cái.
Anh vô cùng hài lòng với năng lực Sáng Lóng Lánh, không phải hài lòng hiện tại, mà là sự phát triển tiềm lực trongtương lai.
Anh đang tưởng tượng Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh nếu tiếp tục tiến hóa, năng lực là từng đạo Laser công kích, nhất định chính là một pháo đài laser di động.
- Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh? Ngược lại cái tên này rất hợp.
Nguyệt Phi Nhan khen gật đầu.
Cô gái tóc đỏ nhìn chằm chằm Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh một hồi, mới vô cùng quyến luyến tiếp tục chặt gỗ.
Còn, con Đom Đóm nho nhỏ biến mất kia, sau khi cô nhìn thấy Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh, đã hoàn toàn không có hứng thú đi tìm.
Mục Lương cũng cũng không nói Đom Đóm nho nhỏ kia chính là Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh, mà mở ra bảng hệ thống, kiểm tra thuộc tính một cái.
- Thuần Dưỡng Sư: Mục Lương.
Thể lực: 141.3
Tốc độ: 138.6.
Sức mạnh: 136.7
Tinh thần: 152.
Tuổi thọ: 24 tuổi /35260.
Điểm thuần dưỡng: 60.
Điểm tiến hóa: 9058.
Năng lực:
Thao Túng Thiên Ti (cấp 5 )
Sáng Lóng Lánh. (cấp 4 ).
... Ẩn dấu…
Động vật thuần dưỡng:
Nhện Qủy Đỏ.
Thiên phú: Thao Túng Thiên Ti. (cấp 5 ).
Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh.
Thiên phú: Sáng Lóng Lánh. (cấp 4 ).
Thực vật thuần dưỡng:
.. Ẩn dấu…
...
- Điểm tiến hóa chỉ còn 9000, thực sự không dùng được bao lâu nữa.
Mục Lương nhìn xong bảng kỹ năng hệ thống rồi mới đóng lại, niệm một mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Không bao lâu.
Vệ Cảnh vác khúc gỗ cao nửa người, cung kính nói:
- Đại nhân Thành Chủ, gỗ đã tìm đủ.
Mười sáu người đội săn bắn, đều đang vác một đống gỗ.
- Ta cũng vậy.
Nguyệt Phi Nhan vội vã vác gỗ trên lưng đi qua.
- Vậy trở về!
Mục Lương nhẹ giọng nói.
Anh thả Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh ra, ra lệnh cho nó chiếu sáng mở đường ở phía trước.
- Vâng.
Đám người chạy đi trong đêm tối.
....
- Sột soạt…
Buổi tối, một trận gió cát thổi qua.
Một bóng người có đôi mắt đen tóc đỏ con ngươi, dần hiển hiện từ trên mặt đất.
- Vù vù vù…
Âm thanh cánh đập liên tục, rồi đang từ từ hạ xuống tử trên bầu trời tối đen như mực.
Một bé gái có mái tóc vàng, cột cao hai bên đang hạ xuống từ trên trời, một đôi cánh như cánh dơi co rút lại vào phía sau lưng.
- Mễ Á, chúng ta cũng không cần phải chạy đi trong buổi tối chứ?
Bé gái tóc vàng phát ra giọng nói non nớt.
Mễ Á phong khinh vân đạm liếc mắt một cái, bé gái tóc vàng chỉ cao tới ngực cô.
Con ngươi đỏ tươi của cô hơi co lại, thản nhiên nói:
- Ngươi không hiểu, ta đã bốn năm không có quay về, lần này nhân dịp có cơ hội chạy qua đây, ta nhất định phải trở lại thăm một chút.
- Này này, ngươi, con mèo này.
Bé gái tóc vàng hai tay chống nạnh, phồng lên gò má, thở phì phò hô:
- Ánh mắt mới vừa rồi của ngươi, có phải khinh bỉ chiều cao của ta hay?
- Ngươi đã nghĩ nhiều, Hi Bối Kỳ.
Mễ Á lãnh đạm nghiêng đầu đi.
- Cắt, ngươi vẻ mặt thối này, nhìn không sợ sau khi em gái mình nhìn thấy mình cũng sẽ không bị giật mình sao?
Hi Bối Kỳ bĩu môi nói móc .
-...
Khuôn mặt lạnh nhạt của Mễ Á cứng đờ.
Cô dừng bước lại, con ngươi màu đỏ tươi bình tĩnh nhìn về phía bé gái tóc vàng.
- Làm cái gì? Muốn đánh lộn sao? Ta cũng không sợ ngươi.
Hi Bối Kỳ nhịn không được lui lại một bước, mở miệng lộ ra một cặp răng nanh nhỏ.
Hoặc có thể xem là răng mèo cũng không tệ.
- Răng của ngươi cũng chưa từng hút máu người, hoàn toàn không có lực uy hiếp.
Mễ Á lạnh lẽo nhìn qua cặp răng mèo của bé gái tóc vàng.
- Ngươi, ngươi chờ đó cho ta.
Hi Bối Kỳ một tay nắm chặt thắt lưng, một tay chỉ vào cô gái tai mèo lớn tiếng la hét:
- Ta sớm muộn có một ngày sẽ hút khô máu của ngươi.
- Ngươi đánh không lại ta.
Mễ Á thản nhiên nói.
- Hừ! Bây giờ, ta còn nhỏ, chờ ta lớn hơn vài tuổi, ta có thể đánh được ngươi.
Hi Bối Kỳ hai tay ôm ngực, đắc ý ngửa đầu, nũng nịu nhẹ nói:
- Đến lúc đó ta nhất định sẽ đánh ngươi cầu xin tha thứ, gọi ta là công chúa đại nhân mới thôi.
- Ngươi đã 20 tuổi, còn lớn hơn ta 3 tuổi.
Mễ Á nhàn nhạt chỉnh lại lời nói.
- Ghê tởm, ta, ta chỉ là ngủ tương đối lâu mà thôi.
Hi Bối Kỳ tức giận, ngay cả cánh đều lộ ra, xì xì phe phẩy.
- Thu lại cánh đi, đừng dọa em gái ta.
Mễ Á lạnh nhạt liếc mắtbé gái tóc vàng.
- Khoan, ngươi len lén liếc mắt nhìn thì tốt rồi, còn muốn gặp mặt cô ấy sao?
Hi Bối Kỳ phản đối, cánh cũng ngoan ngoãn thu lại.
- Ta phải nói cho Mễ Nặc một tiếng, ta còn sống.
Mễ Á ngẩng đầu nhìn về bộ lạc phía trước, ẩn núp trong đêm tối.
- Ngươi sẽ mang đến nguy hiểm cho cô ấy.
Hi Bối Kỳ lộ ra một chiếc răng mèo, lên tiếng nhắc nhở:
- Đừng quên, thứ ngươi cầm trong tay là vật gì!
-...