Chương 106: [Dịch] Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ốc Đảo, Lôi Linh Thú

Phiên bản dịch 6852 chữ

Thân hình của Mễ Á dừng lại, lạnh lùng nói: - Ta sẽ lập tức đi ngay, bọn họ sẽ không phát hiện được.

- Trong lòng ngươi nắm chắc là được, cũng không biết các ngươi muốn trứng con Linh Thú Lôi Điện làm cái gì?

Hi Bối Kỳ dùng giọng yêu kiều nói lời xem thường, đầu lưỡi liếm khóe miệng một cái:

- Còn không bằng đem nó đi nướng lên, từ nhỏ đến bây giờ, ta còn chưa được ăn trứng thú nướng đâu!

- Ngươi bị ngốc à?

Khóe mắt của Mễ Á run lên, tức đến nỗi trong lòng dâng lên xúc động.

- Ngươi mới là đồ ngốc.

Hi Bối Kỳ lập tức xù lông, hét lớn lên:

- Bọn họ vì quả trứng Linh Thú Lôi Điện này, đã đuổi giết chúng ta ba mươi ngày ba đêm.

Cô hoài nghi mình có phải thật ngu ngốc hay không, tại sao muốn gia nhập vào thế lực Ốc Đảo này, mỗi ngày trộm đồ khắp nơi, còn bị người ta đuổi giết.

- Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ từ bỏ.

Mễ Á từ tốn nói.

- Lần trước, ngươi cũng nói như vậy, lần kia chúng ta bị đuổi giết trọn một trăm ngày, cánh của ta đều bị xé rách.

Hi Bối Kỳ nhắc đến chuyện này, vô cùng tức giận, lớn tiếng lên án.

- Ta đã quên.

Mễ Á bình thản trả lời một câu.

- Ngươi ngươi, ngươi…

Hi Bối Kỳ phát cáu, lộ ra răng mèo, có chút xúc động, muốn cắn cô gái xấu bụng này.

Mễ Á cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói:

- Sắp đến rồi, ngươi khép miệng lại đi.

-Hừ!

Hi Bối Kỳ vểnh miệng, khó chịu, vuốt hai bím tóc.

Bịch!

Cô đụng vào phía sau lưng Mễ Á, thân thể của cô lảo đảo một cái, không phòng bị chút nào, ngã ngồi trên mặt đất.

- Ngươi làm cái gì vậy?

Hi Bối Kỳ tức giận đứng lên.

Cô nhìn thấy thân ảnh cô gái tai mèo đứng lại bất động, nhíu lại lông mày, nhìn về phía trước.

Bé gái tóc vàng có thể nhìn rõ ban đêm, rõ ràng nhìn thấy cách đó không xa có bộ lạc nhỏ đã đổ nát, không có cảm ứng được hơi thở của con người bên trong.

- Nơi này chính là quê hướng trước kia của ngươi?

Hi Bối Kỳ chần chờ hỏi.

- Đúng.

Sắc mặt của Mễ Á lạnh giá như băng, toàn thân tản ra khí tức âm lãnh, cái bóng dưới đất bắt đầu chập chờn.

- Xoát!

Một giây kế tiếp.

Mễ Á hóa thành một cái bóng, bay dọc theo mặt đất, phóng về phía bộ lạc.

- Thực sự… Nên sớm nghĩ tới.

Hi Bối Kỳ lắc đầu.

Trong một thế giới tàn khốc như vậy, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu bộ lạc nhỏ như vậy biến mất, cũng có không biết bao nhiêu bộ lạc nhỏ lại xuất hiện?

Xì…

Hi Bối Kỳ giương cánh, bay về phía bộ lạc nhỏ.

Nàng cảm nhận được khí tức trong máu của Mễ Á, đáp xuống trước một căn lều gỗ đã đổ nát.

Mễ Á cắn chặt môi, đứng ở trước cửa lều gỗ, dáng vẻ có hơi khiếp đảm, khí tức sắc bén âm lãnh dao động rất mạnh.

- Không vào xem sao? Cũng có thể tìm được một ít manh mối.

Hi Bối Kỳ ôn nhu đề nghị.

-... Ừ.

Khóe miệng của Mễ Á có chảy xuống một vệt máu tươi, khiếp đảm vài giây, mới cất bước đi vào trong căn lều gỗ.

- Ngửi ngửi ~~

Hi Bối Kỳ cau mũi lại, ngửi thấy được mùi máu tươi.

Bé gái tóc vàng liếc mắt thân ảnh của cô gái tai mèo một cái, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ khiếp đảm của Mễ Á, quyết định không kích thích cô ấy.

- Đồ đạc đều không thấy, vết tích rời đi đã khoảng mười ngày.

Mễ Á nhìn quét một vòng.

Dựa vào kiến thức học được bốn năm nay, cô đại khái có thể đoán được đây là tình huống gì.

- Rời khỏi mười ngày sao? Đây có hơi khó đuổi theo.

Hi Bối Kỳ nheo lại lông mi tinh tế.

- Ta sẽ tìm được nàng.

Giọng của Mễ Á khàn khàn nói.

Cô đứng ở trung tâm căn phòng, mắt sắc nhìn thấy trên mặt đất có một hòn đá kỳ lạ.

- Đây là đồ Mễ Nặc để lại sao?

Mễ Á ngồi xổm người xuống, tay cầm lấy hòn đá.

Vật trong tay căng ra.

Có bẫy?

Trong đầu của Mễ Á hiện lên một suy nghĩ, thân ảnh lóe lên như phản xạ có điều kiện, tránh đến cửa căn phòng, kém chút nữa đã đụng trúng bé gái tóc vàng bên cạnh cửa.

- Có chuyện gì xảy ra?

Vẻ mặt của Hi Bối Kỳ nghiêm túc lại, con ngươi màu váng kim trong nháy mắt biến thành đỏ như máu.

- Hẳn không phải.

Mễ Á chần chờ một chút, cẩn thận từng li từng tí đi tới trung tâm căn phòng, nhìn hòn đá dưới mặt đất.

Cô lần nữa nhặt hòn đá lên, quay lại nhìn thấy bức vẽ của cô gái tai thỏ.

- Ai vẽ con thỏ này nhìn thật đẹp nha!

Hi Bối Kỳ tiến tới góp mặt, đi cà nhắc đến nhìn bức tượng cô gái tai thỏ.

- Phía dưới này hình như có vật gì đó?

Mễ Á nhìn sợi tơ buộc chặt trên hòn đá.

- Đào ra xem một chút, có lẽ là em gái ngươi để lại tin tức cho ngươi.

Hi Bối Kỳ tò mò thúc giục.

- Được.

Mễ Á kéo đứt sợi tơ trên hòn đá, cẩn thận cho vào trong túi.

Cái bóng dưới người cô bắt đầu chập chờn, hóa thành một cái bóng, dồn sức đào dưới đất lên.

Hộp gỗ xuất hiện ngay lập tức.

- Là cái hộp, mau mở ra nhìn.

Con ngươi màu đỏ hồng của Hi Bối Kỳ một lần nữa biến lại thành màu vàng, vội vàng nói:

- Có muốn ta giúp ngươi một tay mở ra hay không?

- Không cần.

Mễ Á lạnh nhạt từ chối.

Cô ngồi xổm người xuống, phủi bùn đất phía trên chiếc hộp gỗ, nhẹ nhàng mở nắp hộp gỗ ra, lộ ra một mảnh vải cuộn tròn bên trong.

- Mảnh vải? Lẽ nào mặt trên lưu lại chữ sao?

Hi Bối Kỳ suy đoán.

- Mễ Nặc, nếu như không có rời đi bộ lạc này, con bé sẽ không biết chữ.

Mễ Á cầm lấy mảnh vải, trong lòng có hơi bất an.

- Có muốn ta giúp ngươi một tay mở ra hay không?

Hi Bối Kỳ nhìn dáng vẻ hơi miễn cưỡng

- Không cần.

Mễ Á lần nữa lạnh nhạt từ chối.

Cô thận trọng mở ra mảnh vải, nhìn trên vải vẽ tranh sơn dầu.

- Tên hỗn đản cưỡi đi hung thú, lại dám bắt Mễ Nặc.

Khí tức của Mễ Á càng thêm hung hiể, cắn răng nghiến lợi nói:

- Ta tuyệt đối sẽ tìm được hắn, nếu như em gái ta có chuyện gì, dù chỉ một chút, ta tuyệt đối sẽ giết hắn.

- Cái kia, ta cảm thấy nội dung vẽ không phải như ngươi nghĩ.

Hi Bối Kỳ nhìn chằm chằm bức tranh, nói:

- Ta cảm thấy là em gái ngươi không đợi được ngươi trở về, theo người đàn ông cưỡi hung thú đi tìm ngươi.

- Muội muội ta vẽ, ta mới hiểu được.

Mễ Á lạnh lùng cuộn lại bức tranh, trân quý nhét vào trong lòng.

- Ta nói là thật.

Hi Bối Kỳ hai tay chống nạnh nói.

- Ta mới là chị con bé

Mễ Á lạnh lùng nói.

- Ta có thể hiểu của con bé đang vẽ gì, ngươi không hiểu.

Hi Bối Kỳ sưng mặt phồng má, ương bướng nói:

- Cô ấy vẽ rất rõ mà.

- Chỉ ta mới hiểu.

Mễ Á không cam lòng yếu thế đáp lại.

-Hừ! Ngươi ngươi chờ xem.

Hi Bối Kỳ khó chịu nghiêng đầu sang chỗ khác.

- Người đàn ông cưỡi hung th?

Mễ Á không có quan tâm bé gái tóc vàng, tự lẩm bẩm:

- Rốt cuộc hắn cưỡi hung thú gì?

- Rùa Đen, không phải có vẽ trên vải sao?

Hi Bối Kỳ nhịn không được đắc ý nhắc nhở.

- Không phải Rùa Đen.

Mễ Á lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Hình như là một con Bát Giác Răng Nanh.

- Ngươi… Ngươi có phải đang muốn đối nghịch với ta hay không?

Hi Bối Kỳ xấu hổ nhìn sang.

- Không phải, ta nói chính là thật.

Mễ Á thản nhiên nói.

- Ngươi, ngươi không tin lời của ta, sẽ hối hận!

Hi Bối Kỳ tức giận.

- Ta sẽ tìm được Mễ Nặc.

Mễ Á lạnh giọng cam đoan.

Hi Bối Kỳ rất mau tức giận, cũng rất nhanh hết.

Cô không nhịn được hỏi lần nữa:

- Ta vẫn thật tò mò, khi đó tại sao ngươi muốn rời khỏi em gái ngươi?

-...

Mễ Á câm miệng không nói.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ của Các Chủng Khống

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    296

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!