Chương 111: [Dịch] Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Khác Một Công Dụng Cự Lớn Khác Của Động Vật Thuần Dưỡng (2)

Phiên bản dịch 6773 chữ

– Vậy thử một lần đi. Mục Lương đưa bao cổ tay tới.

- Nghi thức mở linh trí còn gọi là nghi thức nhận chủ.

Ly Nguyệt cầm lấy bao cổ tay nói.

Cô dùng cây dao nhỏ cắn rách một đường ở ngón tay út, nhỏ giọt máu lên tinh thạch hung thú trên bao cổ tay.

Một màn thần kỳ xảy ra, toàn bộ mạch lộ bên ngoài bao cổ tay lộ ra ánh sáng trắng, trong ánh sáng trắng có xen màu hồng.

- Nếu như mạch lộ nối nhau không có vấn đề, nghi thức nhận chủ cũng sẽ thành công.

Nguyệt Thấm Lam nói tiếp, giải thích những chuyện xảy ra trước đó là không có vấn đề:

- Ngươi sợ khe hở linh khí, sẽ thu húng những hung thú kia à?

- Ông ~~

Bao cổ tay phát ra một tiếng kêu khẽ.

- Nghi thức nhận chủ đã… Hoàn thành?

Ly Nguyệt khó tin, há to miệng, ngơ ngác, bình tĩnh cầm bao cổ tay lên.

Lúc này, trong lòng của cô rất phức tạp, gom lại những kiến thức học ở nơi kia như Địa ngục mấy năm, đều chỉ biết chế tạo linh khí cấp thấp đơn giản.

Hiện tại, Mục Lương lại có thể ung dung thành công chế tạo ra một kiện linh khí.

- Thật, thực sự thành công?

Nguyệt Thấm Lam kinh ngạc nhìn chằm chằm bao cổ tay.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới một lần chế tạo đã thành công, lúc đầu đã nghĩ kỹ sau khi nhận chủ thất bại, sẽ an ủi Mục Lương.

Hiện tại, sự thật trước mắt nói cho cô biết, lần đầu tiên Mục Lương chế tạo linh khí đã thành công, mà còn là linh khí cấp trung.

Hiện tại, Nguyệt Thấm Lam cảm giác, mình mới là người cần an ủi.

Từ khi lão nương thu thập các kiến thức để tạo ra các loại linh khí, toàn bộ hành trình chưa tới thời gian ba năm, tất cả đều dồn vào trên tìm kiếm mạch lộ.

Nhưng, người đàn ông trước mắt này lại dùng hiện thực nói cho cô biết.

Đều không cần cả đêm, Mục Lương còn phải học hỏi kiến thức chế tạo ra linh khí cấp trung.

Mục Lương nhìn Ly Nguyệt, Nguyệt Thấm Lam, thấy vẻ mặt của hai người thay đổi, cau mày một hồi, nghiến răng nghiến lợi một hồi, lại có hơi cụt hứng.

Anh nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi cô gái tóc đỏ:

- Hai người bọn họ làm sao vậy?

- Khả năng bị đả kích quá… Quá lớn.

Nguyệt Phi Nhan thở dài.

Cô biết mẹ mình có một đoạn thời gian vô cùng si mê với chế tạo linh khí.

Sau đó, kiên trì ba năm đều không chế tạo ra được một thanh linh khí cấp trung, cộng thêm ngưng tụ nước, thực sự quá hao tổn tâm lực, mới dừng lại việc nghiên cứu một chút.

- Thật đơn giản, vậy cũng bị đả kích sao?

Mục Lương vô tội chớp con ngươi màu đen.

Anh thật sự không cảm thấy quá khó, toàn bộ quá trình chế tạo… Chỉ là phải dành nhiều thời gian chút vào nấu vỏ côn trùng và đánh bóng.

- Ngươi, ngươi không nên nói nữa.

Nguyệt Phi Nhan dở khóc dở cười kéo góc áo của Mục Lương.

Nếu nói thêm nữa, mẹ cô sẽ xấu hổ, tức giận mà khóc to lên.

- Ta có chút mệt mỏi, về ngủ trước.

Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lam tràn ngập cụt hứng, vô thần đứng lên đi ra ngoài.

Cô mượn cớ chạy ra khỏi phòng khách, mặt mũi có chút không nhịn được.

- Ta dìu ngươi.

Nguyệt Phi Nhan tiến lên đặt trong tay mẹ mình.

Hai người cứ như vậy rời khỏi.

Sau khi Mục Lương nhìn hai người rời đi, hỏi cô gái tóc trắng:

- Ly Nguyệt, ngươi cảm giác bao cổ tay này như thế nào?

- Ách… Vô cùng tốt.

Cái mông của Ly Nguyệt vừa rời khỏi băng ghế, bất đắc dĩ lần nữa ngồi xuống.

- Chỉ cho ta thấy linh khí cấp trung, linh khí cấp thấp khác nhau ở chỗ nào?

Mục Lương đưa qua linh khí mình tự luyện chế, lấy thêm linh khí do cô gái tóc trắng chế tạo.

Anh cân nhắc hai bao cổ tay, phát hiện bao cổ tay tự mình luyện chế còn nặng hơn gấp đôi.

- Bao cổ tay linh khí cấp trung, chỉ có người nhận chủ sử dụng mới sẽ không cảm nhận được độ nặng.

Ly Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Mục Lương, nói:

- Ta tới cầm, linh khí cấp trung này rất nhẹ.

- Vậy như thế nào tiêu trừ, một lần nữa nhận chủ?

Mục Lương hiếu kỳ vấn đề.

- Lấy ra tinh thạch hung thú, nhỏ máu vào trong mạch lộ, sẽ trở thành linh khí không có chủ.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Lại đặt thêm một viên tinh thạch hung thú mới vào, rồi tiến hành nghi thức nhận chủ một lần nữa là được!

- Thì ra đơn giản như vậy.

Mục Lương chợt gật đầu, sau đó đưa bao cổ tay cho cô gái tóc trắng.

- Thực sự cho ta?

Ly Nguyệt ngơ ngác, cầm lấy bao cổ tay.

Suy nghĩ của cô và Nguyệt Thấm Lam không khác nhau lắm, không cảm thấy Mục Lương làm một lần đã có thể thành công, mới có thể đơn giản tiếp thu nghi thức nhận chủ.

Kết quả, hai người đều hứng chịu đả kích rất lớn.

- Ta giữ cũng không có ích lợi gì!

Mục Lương khoát tay.

Linh khí cấp bốn nằm trong tay anh sẽ dễ dàng bị bóp vỡ.

Anh sử dụng linh khí, ít nhất cũng phải là linh khí bản thân đánh không hư mới được.

Vừa nghĩ như thế, Mục Lương đột nhiên cảm thấy dùng vảy của kỳ nhông, vỏ ngoài của Nhện Qủy Đỏ… Tới chế tác linh khí nhất định sẽ vô cùng mạnh.

Tốt, anh lại phát hiện một công dụng khác cực lớn của động vật thuần dưỡng.

- Vậy ta nhận!

Khóe miệng của Ly Nguyệt lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Cô có bao cổ tay này, hoàn toàn có thể giảm bớt rất nhiều thương tổn, hơn nữa cũng sẽ không có một tia nặng nề nào, so với linh khí cấp thấp tốt hơn nhiều lắm lần.

- Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải rời đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ừm.

Ly Nguyệt bình tĩnh liếc nhìn Mục Lương.

Cô ôm thật chặt bao cổ tay Mục Lương chế tạo ra, tay kia tùy ý cầm lên bao cô tay mình chế tạo ra.

Cô gái tóc trắng vội vàng đi vào gian phòng của mình.

Lúc này, trong khe hở đất đá gần vị trí mai Rùa Đen.

Hai con động vật là Kỳ Nhông Ba Màu, Nhện Qủy Đỏ chợt rùng mình một cái, phát hiện vảy và lớp vỏ có hơi lạnh.

Dường như có chuyện không tốt sắp xảy ra.

- Híz-khà zz hí-zzz…

- Xèo xèo…

….

Sáng sớm, trời dần sáng.

- Mục Lương, phát hiện có người chết.

Giọng của cô gái tai thỏ dồn dập vang lên, đánh thức Mục Lương.

- Người chết? Ta biết rồi.

Mục Lương mở mắt, nhìn khuôn mặt lo âu của Mễ Nặc.

Anh buồn ngủ nhếch miệng, lười biếng nói:

- Có phải phát hiện ở trên tường thành?

- hở? Làm sao ngươi biết?

Mễ Nặc sững sờ.

Cô liếc mắt nhìn khắp căn phòng, không thấy có ai ở đây.

- Không cần nhìn, người kia chết nửa đêm, là Tiểu Hồng giết.

Mục Lương ngồi xuống, phong khinh vân đạm nói:

- Đêm qua có mấy tên trộm bò lên, bị Tiểu Hồng bắt được, sau đó treo cổ lên.

Đêm qua, Nhện Qủy Đỏ phát hiện có kẻ trộm, đã dùng ý niệm truyền lại cho anh.

Mục Lương mới ngủ say trong chốc lát, đã bị đánh thức, có chút tức giận, đáp lại một câu: Giết chết bọn họ.

Kết quả có thể tưởng tượng được, những tên ăn trộm kia bị Nhện Qủy Đỏ bắt được, sau khi bị trúng độc, đã treo cổ ở trên tường thành.

- Thì ra do con nhện khổng lồ làm.

Trong lòng của Mễ Nặc đang lo lắng, nhất thời lắng lại.

Không phải cô sợ người chết, mà sợ trong thành có người tự giết lẫn nhau.

Dù sao, trước khi Mục Lương quen được cô gái tai thỏ, cô ấy cứ tưởng anh là người chết, còn mò khắp thân thể anh, làm sao lại sợ người chết được.

- Người bên ngoài bây giờ như thế nào?

Mục Lương hiếu kỳ hỏi.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ của Các Chủng Khống

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    247

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!