Chương 112: [Dịch] Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Động Vật Thuần Dưỡng Đẻ Trứng

Phiên bản dịch 7018 chữ

– Tất cả mọi người rất khẩn trương. Mễ Nặc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:

- Người chết là những người mới tới đi lên thông báo.

- Ly Nguyệt đâu? Cô ấy thức chưa?

Mục Lương gật đầu, không quan tâm, hỏi cô gái tóc trắng.

- Đã thức, bữa sáng do cô ấy làm.

Mễ Nặc thanh thúy nói.

- Được, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta thay quần áo một chút rồi sẽ ra.

Mục Lương ôn nhuận gật đầu.

- Ừ.

Mễ Nặc chậm chạp, khuôn mặt ửng đỏ chạy chậm ra ngoài.

- Vì sao lại xấu hổ như vậy?

Mục Lương nghi ngờ nghiêng đầu, đứng dậy mở tủ quần áo ra thay quần áo.

Anh chọn một bộ hán phục màu đen rộng rãi mặc vào, ngày hôm nay, phải sắp xếp và phân vài việc, phải mặc nghiêm túc một chút mới được.

- Ong ong ong…

Mục Lương thay quần áo xong, đã nghe được phía sau truyền đến âm thanh cánh va vào nhau.

Anh xoay người nhìn thấy Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh bay trên không trung, móng vuốt ôm hai quả trứng to bằng ngón tay.

- Cho ta?

Mục Lương nghi ngờ, hơi chớp hai mắt, sau đó, nhận được ý nghĩ của Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh truyền tới.

- Ong ong…

Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh dùng sức lay động cánh.

- Được, vậy cho ta.

Mục Lương giơ tay lên cầm lấy thứ Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh cho.

Anh chăm chú nhìn một cái, phát hiện là một con Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh phiên bản nhỏ, dáng vẻ không có uy mãnh như Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh.

- Đây chính là con cháu ngươi sinh, làm sao có thể bắt được nguồn sáng kia?

Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe ra tia mừng rỡ, hỏi thăm Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh một vài vấn đề.

- Ong ong ong…

Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh truyền lại tập tính đơn giản.

- Ta đã hiểu.

Mục Lương hiểu rõ gật đầu.

Anh nhìn Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh, mỉm cười nói:

- Con cháu của ngươi sẽ gọi là Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng!

- Ong ong ong…

Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh đáp lại một cái, rồi bay đi.

Hiện tại ban ngày nó sẽ trú ở trên Trà Thụ Tinh Huy Thụ, buổi tối mới có thể trở lại bên người Mục Lương làm nguồn phát sáng.

- Thật không nghĩ tới Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh còn có khả năng như vậy, cư nhiên mỗi ngày đều sẽ sinh một lứa.

Mục Lương bị chuyện ngoài ý muốn này, hoàn toàn kinh hỉ.

Con của Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh, có thể giải quyết hoàn hảo vấn đề nguồn sáng cho đám người.

Nguyên nhân anh đặt tên cho những con bọ cánh cứng này là Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, chính là hi vọng chúng nó có thể chiếu sáng như đèn lồng.

Trong tay của Mục Lương cầm Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, trong lòng vui sướng, rời khỏi căn phòng.

Anh đi tới phòng khách, nhìn thấy cô gái tóc trắng đã trang bị đủ vũ khí, ngơ ngác ngồi ở trước bàn, trên người mặc áo choàng mũ trùm quen thuộc trước kia.

Ly Nguyệt như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn sang.

Cô mở miệng ra, ôn nhu nói:

- Mục Lương, ta phải lên đường.

- Ăn no chưa?

Mục Lương ôn thanh hỏi.

- Đã ăn no.

Ly Nguyệt nhẹ gật đầu một cái.

- Thịt khô mang đủ chưa? Nước có mang theo không?

Mục Lương hỏi liên tiếp:

- Vũ khí mang đủ chưa?

Trong lòng của anh hơi phức tạp, giống như con gái đột nhiên nuôi lớn, phải rời khỏi nhà đi xa.

- Đều, đều mang đủ rồi.

Ly Nguyệt cúi đầu, giọng khàn khàn nói.

Con ngươi màu trắng của cô nhìn bốn phía xung quanh Mục Lương, đã hơi ửng đỏ.

- Mang đủ là tốt, ta sẽ cho ngươi một thứ.

Mục Lương tiến lên một bước, xòe ra Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng.

- Đây là cái gì?

Ly Nguyệt đưa tay cầm lấy bọ cánh cứng.

- Đây gọi là Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, vào buổi tối phần đuôi sẽ phát sáng, thời gian đại khái có thể phát sáng ít nhất là tám ngọn lửa.

Mục Lương bắt đầu giải thích tập tính của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng:

- Ban đêm, ngươi không cần dùng Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng để chiếu sáng, ngươi lấy vải bọc lại phần đuôi của nó.

- Lúc ban ngày, ngươi phải cởi bỏ miếng vải trên phần đuôi của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, khiến nó có thể thông khí, hấp thu được vật chất chiếu sáng.

- Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng thích ăn một vài thực vật màu xanh biếc, ngươi đi hái một ít lá trà Tinh Huy mang theo.

Mục Lương nói ra rõ toàn bộ đặc điểm của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, thói quen và thức ăn nói một lần.

- Ta sẽ bảo vệ tốt nó.

Hai tay của Ly Nguyệt cẩn thận cầm lấy Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng.

- Ngươi mang theo Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng trên người ba ngày, nó sẽ nhớ kỹ mùi của ngươi, đánh mất cũng biết tìm ngươi bay trở về.

Mục Lương nhẹ giọng nói.

- Ừm.

Ly Nguyệt gật đầu.

- Nhanh đi hái lá trà, thừa dịp sắc trời còn sớm mau chạy đi.

Mục Lương không muốn làm lỡ thời gian lên đường của cô gái tóc trắng.

- Được.

Ly Nguyệt nhu thuận gật đầu.

Sau khi cô đi từ từ ra khỏi phòng, chạy vội về khu vườn, bắt đầu hái lá trà.

- Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi phải cẩn thận một chút.

Vưu Phi Nhi mơ hồ, ngáp một cái, xuất hiện.

Trên đầu của cô có trùm một tấm vải tuỳ tiện, trên đỉnh đầu có vài sợi tóc vàng lòi ra khỏi tấm vài, trông rất ngu ngốc.

- Ta biết rồi, ngươi phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.

Ly Nguyệt cất lá trà vừa hái, cho vào trong cái túi trong áo choàng.

- Không được, cường hóa bí dược quá thú vị.

Vưu Phi Nhi mơ hồ lắc đầu.

- Thật sự ngươi đã hết thuốc chữa!

Ly Nguyệt bất đắc dĩ thở dài.

- Đúng rồi, ngươi gặp Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng, thì nói ta nhớ bọn họ.

Vưu Phi Nhi mơ hồ nói một câu.

Cô xoay người đi về phía phòng nghiên cứu, đã phải phân biệt nhiều lần lắm.

Từ lúc mới bắt đầu không có thói quen, càng về sau cũng từ từ quen.

- Ngươi cũng đừng mãi ngốc ở trong phòng, nên dành nhiều thời gian đi ra tìm Mục Lương, Mễ Nặc trò chuyện một chút.

Ly Nguyệt ôn nhu hô.

- Nói chuyện với Mục Lương một chút?

Thân thể của Vưu Phi Nhi cứng đờ, thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Đầu của cô loạng choạng, phát ra tiếng la ngượng ngùng:

- Không, không được… Không được, ta sẽ hù chết anh ấy.

Lời của Vưu Phi Nhi nói còn chưa dứt đã chạy mất, lần nữa trốn về trong phòng nghiên cứu.

- Thực sự là kỳ quái, lần đầu tiên nhìn thấy Vưu Phi Nhi sợ hãi một người như vậy.

Ly Nguyệt nghi ngờ chớp con ngươi màu trắng một cái.

Cô không có nhiều thời gian suy nghĩ, từ từ đi ra khỏi khu vườn.

Ly Nguyệt nhìn thấy Mục Lương đang đứng ở trên thềm đá khu vực trung ương, Mễ Nặc đứng bên cạnh.

- Ta đưa ngươi xuống phía dưới.

Mục Lương vẫy tay.

- Ừm.

Ly Nguyệt hít sâu một hơi, trong lòng bĩnh tình rồi mới rời đi.

Ba người rời khỏi khu vực trung ương, đi trên đường phố, nhìn thấy trên đỉnh của vài căn nhà có khói bay lên.

- Đại nhân Thành Chủ.

Người đi trên đường phố, nhìn thấy Mục Lương đều rối rít dừng lại, cung kính hành lễ.

- Ừm.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu một cái.

Ba người lên tường thành, đã thấy Vệ Cảnh mang theo đội viên đang tuần tra, phòng thủ.

Sáng sớm hôm nay có mấy người bị treo cổ, thật sự đã hù chết bọn họ.

- Đại nhân Thành Chủ.

Vệ Cảnh nhìn thấy Mục Lương, lập tức dẫn người tiến lên.

- Có việc chờ một chút lại nói.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Anh quay đầu nhìn cô gái tóc trắng, cũng không nói thêm gì, thao túng đất đá tạo thành một cái sân.

Mục Lương mang theo Ly Nguyệt đi lên cái sân.

Mễ Nặc cũng không có theo sau, khéo léo đứng ở trên tường thành, chỉ là vội vàng dời đi thân người, cách xa mấy người Vệ Cảnh.

Cô vẫy tay với cô gái tóc trắng, thanh thúy nói:

- Ly Nguyệt, ngươi đi đường cẩn thận một chút.

- Ta biết rồi.

Ly Nguyệt ôn nhu nói.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ của Các Chủng Khống

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    338

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!