Mục Lương điều khiển cái sân rơi xuống bên dưới, trong chốc lát đã đến mặt đất. - Ta phải đi rồi.
Ly Nguyệt rời khỏi cái sân, chậm rãi đi về phương xa.
- Ta ở thành Thập Lâu chờ ngươi.
Mục Lương ôn hòa hô.
- Ừm.
Ly Nguyệt dừng lại bước chân, giơ tay lên quơ quơ.
Cô lần nữa đi về phía trước ba bước, mũi có hơi cay cay, ánh mắt có một tia mơ hồ.
Cuối cùng, cô gái tóc trắng nhịn không được xoay người, chạy về phía Mục Lương.
Bịch!
Ly Nguyệt nhào vào lòng của Mục Lương, ôm hông của anh một cái thật chặt, gò má dán vào trong ngực, nghe được tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ.
Cô chợt cảm thấy bình yên.
Hai tay của Mục Lương vòng qua thắt lưng của cô, an tĩnh ôm, hưởng thụ giờ khắc ấm áp lại thương cảm ly biệt này.
- Ta đi.
Ly Nguyệt yên tĩnh ôm một hồi, cố kiềm chế, đẩy Mục Lương ra, xoay người chạy chậm rời khỏi.
Cô sợ lại tiếp tục ôm, sẽ không muốn đi.
- Vì sao cảm giác này lại không giống như chia tay đồng đội chứ?
Mục Lương lắc đầu cười khổ một tiếng.
Đến nay, còn chưa có yêu đương, bất kể là ai cũng có chút hoang mang!
Anh nhìn thấy cô biến mất ở khúc cua ở gò núi không xa, mới điều khiển cái sân đất, trở lại trên tường thành.
- Hừ!
Mễ Nặc nhíu lại chiếc mũi xinh xắn, yêu kiều rên một tiếng, hơi hơi kháng nghị một chút.
- Ngươi làm sao vậy?
Mục Lương biết rõ còn hỏi, đưa tay nhéo tai thỏ của cô.
- Ngươi đừng nhéo ta, ta trở về đây.
Mễ Nặc ôm đầu ngồi xổm xuống, sau đó lại lập tức đứng dậy chạy đi.
- Hôm nay lại còn không cho nhéo tai.
Mục Lương tiếc nuối nắm lại bàn tay.
Anh quay đầu nhìn thấy sắc mặt cổ quái của mấy người Vệ Cảnh, thản nhiên nói:
- Tập hợp tất cả người đội săn bắn, ta có một việc muốn tuyên bố.
Thành Huyền Vũ sẽ bắt đầu cải cách lần đầu tiên, nhất định trước khi đến thành Thập Lâu, để cho thành Huyền Vũ đi vào quỹ đạo.
Nếu không, đến lúc đó có sẽ có nhiều chuyện xuất hiện, chồng chất lên nhau, sẽ rất loạn.
- Vâng.
Sắc mặt đám người Vệ Cảnh căng thẳng.
Bọn họ biết cuối cùng cũng đã đến lúc làm việc nghiêm túc.
Hơn nữa, bọn họ còn có được một tình báo quan trọng, đại nhân Thành Chủ thích nhéo tai thỏ.
....
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã đi vào phòng khách, nhìn thấy Mục Lương đang ngồi ở trước bàn viết vài thứ.
Cô bất động thanh sắc nhìn quét một vòng, ôn nhu hỏi:
- Ly Nguyệt đã rời khỏi sao?
- Ừm, đã rời khỏi được một lúc.
Mục Lương ngẩng đầu, buông bút than trong tay xuống.
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lam hiện lên một tia ngượng ngùng.
Cô đi tới trước bàn, cúi đầu hỏi :
- Chuẩn bị bắt đầu hội nghị sao?
- Đúng, còn chờ người đội săn bắn đến.
Mục Lương chỉ vị trí bên cạnh, mỉm cười nói:
- Lúc họp cần ngươi ghi chép một vài thứ, làm thư ký cho ta.
- Thư ký?
Nguyệt Thấm Lam ngẩn người.
- Không được sao? Vậy đổi một cái tên khác, nữ bí thư?
Khóe miệng của Mục Lương nhếch lên cao một phần.
- Không phải, gọi thư ký cũng được.
Nguyệt Thấm Lam nhìn thấy nụ cười nhạo báng của Mục Lương, nhất thời cảm thấy ‘Nữ bí thư’ không có tốt bằng ‘Thư ký’.
- Hiện tại thành Huyền Vũ chúng ta cái gì cũng thiếu, lúc này cần cải cách để hoàn thiện cơ sở.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Ta sẽ nhớ toàn bộ.
Nguyệt Thấm Lam vén sợi tóc rũ xuống gò má.
Đạp đạp ~~
Nguyệt Phi Nhan, Mễ Nặc hai người chạy chậm vào phòng khách.
Cô gái tóc đỏ đứng sau lưng Nguyệt Thấm Lam, ngượng ngùng, lè ra lè vô cái lưỡi, không dám nhìn Mục Lương.
Cô không cẩn thận đã ngủ quên, thật sự là ngủ quá thoải mái, trong lòng không có áp lực quá lớn, trong không khí còn có mùi hương của trà thoang thoảng, khiến người ta ngủ sâu hơn.
Nguyệt Phi Nhan biết mẹ mình cũng ngủ quên.
Đêm qua hai người đã bàn bạc xong, sáng mai dậy sớm tiễn Ly Nguyệt rời khỏi, nhưng bây giờ ngay cả bóng người đều không thấy đâu.
Điều này đại biểu cho hai người đều đã ngủ quên.
Mễ Nặc ngoan ngoãn đứng sau lưng Mục Lương.
Cô cúi người xuống, tiến đến bên lỗ tai anh, nhỏ giọng nói:
- Bọn họ đều đã tới.
Đạp đạp đạp…
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Vệ Cảnh mang theo mười sáu người của đội săn bắn xếp hàng có thứ tự đi vào phòng khách, trên mặt mỗi người đều có một tia ngưng trọng và câu thúc.
Bọn họ cung kính hành lễ:
- Đại nhân Thành Chủ.
- Vệ Cảnh, ngồi đi!
Mục Lương khoát tay, về phần những người khác chỉ tới để tham gia nhưng không có quyền phát biểu.
- Vâng.
Vệ Cảnh cung kính ngồi ở trước bàn.
Mười sáu thành viên đội săn bắn đều lui lại một bước, bình tĩnh ngây ngô đứng ở bên tường.
- Ta, ta đã tới muộn.
Vưu Phi Nhi chạy chậm vào phòng khách.
Sau khi cô tiễn cô gái tóc trắng xong, lại mơ hồ ghé vào mặt bàn ngủ say, cũng nhờ cô gái tai thỏ tới thông báo sắp bắt đầu hội nghị, đánh thức cô dậy.
- Ngồi xuống đi.
Mục Lương chỉ vào vị trí bên cạnh.
- Ừ.
Khuôn mặt của Vưu Phi Nhiửng đỏ ngồi xuống.
-...
Mục Lương ngẩng đầu nhìn tóc con màu vàng trên đỉnh đầu của Vưu Phi Nhi, sau đó lại há to miệng.
Anh quyết định không nói, tóc con nhìn cũng thật thú vị.
- Đây là lần đầu tiên thành Huyền Vũ bắt đầu hội nghị cải cách.
Khuôn mặt của Mục Lương nghiêm túc nói.
- Vâng.
Sắc mặt của mọi người nghiêm lại.
- Trước tiên, thành Huyền Vũ sẽ thi hành chế độ điểm cống hiến.
Mục Lương nhìn quét một vòng, thản nhiên nói:
- Phủ thành chủđưa ra nhiệm vụ, người hoàn thành nhiệm vụ sẽ thu được giá trị cống hiến nhất định.
Anh thấy không có ai có vấn đề, nói tiếp:
- Vệ Cảnh, nhiệm vụ của các ngươi là đặc biệt nhất, tuần tra, gác đêm, đi ra ngoài săn bắn, những chuyện này đều sẽ là nhiệm vụ của các ngươi.
- Vâng.
Vệ Cảnh cung kính gật đầu.
- Sau này, thành Huyền Vũ sẽ không phát thức ăn cho mọi người, những vật này đều cần ngươi dùng điểm cống hiến tới trao đổi.
Mục Lương nói công dụng chân chính của điểm cống hiến.
Điểm cống hiến cũng chính là hệ thống tiền tệ tạm thời của thành Huyền Vũ, khi có nhiều người hoặc tài nguyên càng nhiều hơn, mới có thể lần nữa cải cách.
- Đã hiểu.
Vệ Cảnh chợt đáp.
Mười sáu người của đội săn bắn nghe được có thể sử dụng điểm cống hiến đổi lấy thức ăn, thở phào nhẹ nhõm một cái.
Bọn họ sống ở thành Huyền Vũ mà trong lòng cứ lo lắng hồi hộp, dù sao thành Huyền Vũ thật sự tốt hơn nhiều so với bộ lạc Nguyệt Đàm, không cần lo lắng nguồn nước, hoàn cảnh lại cực tốt.
Để cho bọn họ có cảm giác như nằm mơ, cộng thêm biểu hiện của Mục Lương đêm qua, thấy bản thân đã mất đi một cơ hội biểu hiện giá trị của mình.
Người trong đội săn bắn không giống những người bình thường, bọn họ có thể suy nghĩ tỉ mỉ hơn một chút, nếu như ở thành Huyền Vũ không có cách nào thể hiện giá trị, bọn họ sợ có một ngày sẽ bị đuổi đi.
Dù sao, không có một thế lực nào nuôi người nhàn rỗi.
- Trừ nhiệm vụ đặc biệt của mọi ngươi ra, phủ thành chủ còn tuyên bố những nhiệm vụ còn lại, những nhiệm vụ này có thể để cho người nhà của các ngươi nhận.
Mục Lương muốn bắt đầu tìm việc làm cho các cư dân.
- Ngài cứ nói.
Đáy mắt của Vệ Cảnh hiện lên vẻ vui mừng.
Người nhà có chuyện làm, mới có thể chân chính hòa nhập vào cuộc sống trong thành Huyền Vũ, mà không phải mỗi ngày ở nhà ngồi ăn chờ chết.
- Phủ thành chủ cần một ít bàn gỗ, nồi sắt, ngăn tủ…