Mấy ngày này đều là cô gái tai thỏ cởi xuống khôi giáp cho Mục Lương, đã có một ít kinh nghiệm cởi ra. Khôi giáp bị tháo xuống rất nhanh tới, đặt ở trên một cái ghế.
- Mặc dù khôi giáp không nặng, cũng không khó chịu, nhưng vẫn còn một chút không được tự nhiên.
Mục Lương ngồi ở vị trí trung tâm bàn ăn, bắt đầu nêu ra cảm nhận.
Nguyệt Thấm Lam ngồi trước con gái mình, ung dung thản nhiên ngồi bên người ở Mục Lương.
Hai tay của cô bắt chéo nhau, đặt trên bàn cơm, tò mò hỏi:
- Bộ khôi giáp đó của ngươi muốn sản xuất số lượng lớn sao?
Nguyệt Phi Nhan trộm liếc Mục Lương một cái, bình tĩnh ngồi trên một cái ghế khác bên cạnh khôi giáp.
Cô ấy cẩn thận sờ sờ khôi giáp, cầm lấy một cái bao cổ tay đeo vào trên tay, bắt đầu nghiên cứu cách ẩn thân ở phía dưới bàn cơm.
- Sẽ sản xuất hàng loạt mấy bộ, bộ khôi giáp này còn có thể ẩn thân, về sau, chỉ có thành viên ngành đặc thù của thành Huyền Vũ chúng ta mới có thể mặc.
Từ khi Mục Lương chế tác bộ khôi giáp ẩn thân kia cho tới bây giờ, không phải để cho bản thân mặc.
Dù sao, chính Mục Lương có thể ẩn thân, cũng có thể thay đổi cho da cứng lại, nên bộ khôi giáp kia cũng không có nhiều tác dụng lắm với anh.
Nếu như, dùng khôi giáp kia có thể xây dựng một tiểu đội đặc thù, vậy có thể trở thành là một trong các vương bài của thành Huyền Vũ .
- Ngành đặc thù?
Nguyệt Thấm Lam có hơi mờ mịt, chưa nghe nói qua thành Huyền Vũ có ngành đặc thù gì.
- Ta còn chưa thành lập.
Trên thực tế, trong lòng của Mục Lương đã chọn ra được một người.
Người đó chính là Ly Nguyệt, năm ngày trước mới rời khỏi thành Huyền Vũ, nếu cô ấy mặc nó vào, vừa vặn có thể che giấu được căn bệnh Hư Qủy Cảm Nhiễm.
- Đã chọn được người nài?
Nguyệt Thấm Lam chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.
- Tạm thời chỉ mới có một người.
Mục Lương giang tay ra đếm.
Lúc này, hai người Mễ Nặc, Vệ Ấu Lan bắt đầu lên bữa ăn cho bọn họ.
Cô gái tai thỏ chỉ chuẩn bị đồ ăn riêng cho Mục Lương, còn tất cả những người khác đều là Vệ Ấu Lan chuẩn bị.
Mễ Nặc chuẩn bị cho Mục Lương xong, sau đó mới dùng bữa cơm của mình.
Cô ngồi xuống vị trí còn lại bên cạnh Mục Lương, chính là Nguyệt Thấm Lam đối diện.
Món ăn hôm nay có cải trắng xào, canh thịt cà chua và thịt thăn rán.
Mục Lương nhìn bữa cơm ba món trước mắt, thực sự quá xa xỉ so với trước kia.
Bởi vì vườn trồng trọt có Trà Thụ Tinh Huy Thụ cấp sáu, nên có một ít thực vật trưởng thành rất nhanh.
Mấy loại rau xanh, hoa quả như cải trắng, cà chua là sinh trưởng nhanh nhất.
Cho nên, phủ thành chủ đã bắt đầu dùng bữa ăn xa xỉ, mỗi bữa đều có thể ăn cải trắng xào.
- Nhanh ăn đi.
Mục Lương cắt thịt thăn hung thú.
Đây là thịt hung thú ngày hôm nay do đội săn bắn, phối hợp với Nhện Qủy Đỏ bắt được.
Mấy ngày gần đây, đội săn bắn đi ra ngoài săn bắn đều sẽ có một con động vật thuần dưỡng đi theo, xác xuất thành công lớn hơn rất nhiều, cũng an toàn gấp mấy lần.
Mục Lương nhai miếng thịt rồi nuốt xuống, sau đó nhẹ giọng hỏi:
- Vưu Phi Nhi lại không ăn à?
Mễ Nặc nhìn về phía Vệ Ấu Lan đứng ở bên cạnh, nhiệm vụ đem bữa ăn cho cô ấy là của cô hầu gái yếu ớt này.
Cô còn rụt rè không dám tiếp xúc với người khác, nên bảo hầu gái của mình đi làm.
Vệ Ấu Lan mím môi một cái, ôn nhu nói:
- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, cô ấy nói sắp chế tạo ra bí dược cường hóa, không thể lãng phí thời gian.
- Cô ấy thật đúng là si mê.
Mục Lương bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh khoát tay với Vệ Ấu Lan, nói:
- Ngươi cũng xuống ăn chút gì đi!
- Vâng.
Vệ Ấu Lan cung kính nói.
Cô ấy xoay người, đi xuống nhà bếp mới xây, đã có chút mong đợi bữa ăn tối nay dành cho người hầu.
Dù là bữa ăn của người hầu, cũng ăn ngon hơn rất nhiều lần so với trong nhà.
Nguyệt Thấm Lam nhìn bóng dáng Vệ Ấu Lan rời đi.
Cô ấy tiếp tục hỏi chủ đề trước đó, nói:
- Ngươi có phải có kế hoạch gì hay không?
- Đúng, ta có một kế hoạch nhỏ.
Mục Lương uống một ngụm canh, nói:
- Ta cần một người tới sắm vai kẻ trộm.
- Kẻ trộm? Đi thành Thập Lâu trộm đồ sao?
Nguyệt Thấm Lam nhíu lại lông mày mảnh khảnh màu xanh nước biển.
- Không phải, là trộm đồ của chúng ta.
Mục Lương giơ ngón trỏ lên quơ quơ.
- Hả? Vì sao?
Nguyệt Thấm Lam có hơi không hiểu.
- Ta hỏi ngươi, làm sao có thể giao dịch đồ của chúng ta ra ngoài nhanh nhất, lại thu được số lượng lớn tinh thạch hung thú?
Mục Lương nói ra vấn đề khó khăn mấy ngày nay.
- Đây… Chỉ cần nói ra thanh danh của chúng ta là được rồi.
Nguyệt Thấm Lam suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói ra một biện pháp sơ lược.
- Báo ra danh tiếng vô cùng đơn giản, điểm này không cần suy nghĩ nhiều lắm.
Mục Lương lắc đầu, khi Rùa Đen khổng lồ tiến đến gần thành Thập Lâu cũng sẽ bị phát hiện.
Anh không tin vòng ngoài của một thành trì sẽ không có mật thám, nói không chừng còn chưa tới quá gần thành Thập Lâu đã bị phát hiện.
Cho nên, lần này Mục Lương sẽ không che giấu tung tích, trực tiếp đứng ở trên lưng Rùa Đen, chào hỏi thành Thập Lâu.
Danh tiếng gì đó? Có thể dựa vào Man Thú Hoang Cổ để gây chấn động?
- Vậy ngươi lo lắng cái gì?
Nguyệt Thấm Lam có hơi không hiểu.
- Ta băn khoăn không phải là mình, mà là không có nhiều người dám giao dịch với chúng ta.
Mục Lương thở dài nói.
Danh tiếng lớn cũng có khuyết điểm rất lớn, chính là dễ dàng hù người khác.
- Ngươi, ngươi đang dự định cho Tiểu Huyền Vũ hiện thân sao?
Trong nháy mắt Nguyệt Thấm Lam đã hiểu.
Chỉ có để Tiểu Huyền Vũ xuất hiện mới có thể hù dọa người khác.
- Đúng vậy, nếu không… Chỉ dựa vào một vài người chúng ta đi tiếp xúc với người khác, chỉ có thể vận chuyển rất ít hàng, còn sẽ giao dịch rất chậm.
Mục Lương không muốn xảy ra mâu thuẫn với thế lực thành Thập Lâu, lại muốn thiếp lập quan hệ.
Tiếp theo, dựa vào cò kè mặc cả, các thứ để thăm dò, sau đó có thể chiếm tiện nghi.
- Nhưng như vậy sẽ thu hút những kẻ trộm, thậm chí là bị người vây cướp.
Trong con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lam tràn ngập lo lắng.
- Hoàn toàn không cần phải lo đâu.
Mục Lương tự tin nói.
Anh cộng thêm Tiểu Huyền Vũ, tuyệt đối không sợ người của thành Thập Lâu công kích, thậm chí người truy kích có thể sẽ rất yếu, vì anh có phòng ngự vô cùng mạnh.
Trời sinh, đã đứng ở thế không thể nào thua.
Hơn nữa, dưới tình huống lớn tiếng doạ người, có dám tới tấn công hay không còn là một chuyện.
- Cho nên, rốt cuộc kế hoạch của ngươi là cái gì?
Nguyệt Thấm Lam có chút bối rối, như vậy chả khác nào liên lạc với kẻ trộm.
- Ta sẽ báo giá cao cho các mặt hàng để bán ra.
Khóe miệng của Mục Lương nhếch lên, nhẹ nhàng nói:
- Rồi để cho người của chúng ta giả dạng thành tên trộm, đi bán hàng hóa của chúng ta, chỉ cần thấp hơn một thành.
- Ngươi cảm thấy, sẽ có người muốn cướp hay không?
Gian thương!!!
Nguyệt Thấm Lam ngơ ngác nhìn Mục Lương, trong đầu của cô hiện lên hai chữ này.
- Ngươi đang muốn ám chỉ cái gì?
Mục Lương liếc mắt.
Anh chính là học theo một ít trò xảo trá của thương gia Địa Cầu, bình thường như vậy, dễ bán hàng ra hơn.
Chỉ một ngày là có thể bán ra số lượng hơn mười ngày, đây mới là mục đích của Mục Lương.
Mục Lương muốn giao dịch số lượng lớn, nhưng không nghĩ ra cách bán đổ bán tháo.
Cho nên kế hoạch xuất hàng cấp tốc, là lúc anh chế tác khôi giáp ẩn thân nghĩ ra.
...