Khi ánh sáng hoàn toàn biến mất ở phía chân trời, màn đêm lần nữa xuất hiện. Ly Nguyệt nhìn bộ lạc Phong trước mắt, cô đã đón gió cát chạy năm ngày đường.
Cuối cùng, cô cũng tới bản thân muốn đến trước khi trời tối hoàn toàn, đây là nơi Ngải Lỵ Na, Ngôn Băng đã ước định từ trước, sẽ gặp mặt ở đây.
- Cũng không biết hai người bọn họ có ở bộ lạc hay không?
Ly Nguyệt sờ sờ mặt nạ trên mặt.
Cô ẩn thân đi vào trong bộ lạc Phong, tìm kiếm ký hiệu.
Đây là một bộ lạc lớn, cư dân không ít hơn nếu so với bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Có ký hiệu, xem ra khả năng hai người đó đều đang ở trong bộ lạc này.
Ly Nguyệt phát hiện ký hiệu bên ngoài bộ lạc Phong.
Dưới sự chỉ dẫn của ký hiệu, cô ung dung tìm được một cái lỗ đi vào trong bộ lạc Phong.
Cuối cùng, cô gái tóc trắng không cần giống như đi tìm Vưu Phi Nhi, bên trái đoán bên phải nghĩ để tìm người, chỉ là đi dọc theo ký hiệu tìm được căn phòng ẩn núp an toàn.
- Không đúng.
Ly Nguyệt dừng bước lại, cũng không có đi vào căn phòng đó.
Cô quan sát hai bên trái phải một chút, càng cảm thấy có điểm không thích hợp.
Lối vào của căn phòng bí mật này, là một kẽ hở nhỏ giữa hai căn phòng khác, vừa vặn có thể để cho một người chui vào.
Ly Nguyệt đứng ở lối vào, trực giác lại tăng lên một tia lo lắng, dường như đi vào sẽ gặp nguy hiểm.
Cô lui lại hai bước, rút ra cung tên dài trong áo choàng.
- Chuyện gì đã xảy ra? Lẽ nào hai người đó đã xảy ra chuyện?
Ly Nguyệt thì thào nói nhỏ.
- Bang bang bang ~~
Vài tiếng vỗ tay truyền ra từ trong kẽ hở, một bóng người cao lớn cất bước ra từ trong bóng tối.
- Không hổ là xạ thủ tinh anh trong mấy năm gần đây, chỉ có chút điểm không đúng, ngươi đã có thể nhận ra.
- Ngươi là người của bên đó?
Sắc mặt của Ly Nguyệt hơi thay đổi, thân ảnh lui lại rất nhanh, bắt đầu lắp mũi tên lên trên dây cung.
Hưu!
Mũi tên dài bay vụt qua, mục tiêu là yếu hầu của người thần bí kia.
Keng!
Một tiếng kim loại va chạm vang lên.
Bóng người thần bí trực tiếp dùng cánh tay lên đỡ, ngăn cản mũi tên bắn tới.
- Ngươi tiễn không có gì độ mạnh yếu à?
Người đó bĩu môi, nhổ ra mũi tên cắm trên cánh tay.
Ly Nguyệt híp đôi mắt một cái rồi mở ra, thiên phú ‘Mắt ưng’ mở ra, nhất thời thấy rõ tướng mạo của đối phương.
Nửa bên mặt như vỏ cây khô héo, nửa mặt còn lại chằng chịt đường chỉ màu đỏ.
- Ngươi, ngươi là Dị Quỷ.
Sắc mặt của Ly Nguyệt kinh ngạc, thất thanh nói:
- Các ngươi cư nhiên thành công.
- Nhờ có mấy người các ngươi bỏ trốn, mới để cho chúng ta chiếm được cơ hội tiến hóa.
Dị Quỷ nghiêng đầu một chút, đi ra mấy bước, xuất hiện dưới ánh lửa trước khe hở cửa sổ.
- Ngươi đã không phải là người.
Ly Nguyệt cắn chặt hàm răng nói.
Dị Quỷ chính là sinh vật kết hợp giữa người và Hư Quỷ, có lực lượng và thân thể của Hư Quỷ, đồng thời sở hữu được một chút lý trí của con người.
- Người? Ở thời đại này, nhân tài là người dễ dàng chết nhất.
Dị Quỷ nâng lên cánh tay khô héo như vỏ cây, xông về phía cô.
Âm thanh của hắn mang theo một tia mê hoặc:
- Ngươi theo ta trở về đi, như vậy cũng có thể được cứu rỗi, không cần bị cắn nuốt biến thành Hư Quỷ.
- Cứu rỗi? Diệt bộ lạc của chúng ta, bắt chúng ta đi, cho nhiễm Hư Quỷ, đây chính là cứu rỗi của ngươi?
Ly Nguyệt cắn chặc môi, trong ‘Mắt Ưng’ tràn ngập sát ý mạnh mẽ.
Các cô bị người khác đột nhiên diệt hết toàn bộ lạc, lại gặp được người ‘tốt bụng’ cứu trị, sau đó, bị lây bệnh từ người nhiễm Hư quỷ, tất cả đều biến thành vật thí nghiệm.
Toàn bộ đều là tiết mục tự biên tự diễn, chính là làm cho các cô cam tâm tình nguyện làm vật thí nghiệm, ngoan ngoãn tiếp thu huấn luyện, ngoan ngoãn đi hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo lại bị giết chết.
- ồ! Xem ra các ngươi đều biết, khó trách các ngươi đều trốn.
Dị Quỷ như đã hiểu ra, tìm được nguyên nhân bốn người họ bỏ trốn.
Hắn nhếch mép lên một cái, lộ ra vẻ tàn khốc:
- Nhưng, không sao, bây giờ các ngươi cũng không còn giá trị.
Vù vù!!
Liên tục bắn ra hai mũi tên, một trái một phải vọt tới hai mắt của Dị Quỷ.
- Vô dụng, ta đã không phải là con người.
Cánh tay khô héo của Dị Quỷ lần nữa ngăn cản mũi tên.
Keng keng!
Hai mũi tên ngay cả cánh tay đều không thể cắm vào, đã bị bắn bay ra ngoài.
- Lại là Dị Quỷ cấp năm.
Bóng dáng của Ly Nguyệt lui lại cực nhanh.
Vù vù vù…
Nhiều mũi tên cùng nhau bắn ra, cản không cho Dị Quỷ có cơ hội truy kích.
Keng keng!!
Cánh tay của Dị Quỷ bảo vệ hai mắt, thân ảnh xông lao tới, không cho mũi tên bắn vào mắt.
Hắn gầm nhẹ khàn khàn, nói:
- Các ngươi đều không thể trốn khỏi.
Ly Nguyệt im lặng không nói, thân ảnh bắt đầu mượn nhờ lực lượng của gió trong bộ lạc phóng đi, nhờ vào địa hình giữa các phòng, bỏ lại Dị Quỷ ở phía sau.
- Thật là đau đầu, sao lại dạy bọn họ biết nhiều thứ như vậy chứ?
Dị Quỷ thấy cô hành động, cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Trong miệng hắn nói đau đầu, nhưng tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, gặp phải một đội tuần tra vừa mới đi đến.
Phốc phốc…
Dị Quỷ tránh trái, phải tiến, lướt qua hoa cả mắt, ngón tay bắt lấy yếu hầu, khuỷu tay đánh vào ngực.
Chưa đến năm giây, năm tên đội tuần tra đã chết.
- Thật là, không nên khơi dậy cảm giác thèm ăn của ta.
Dị Quỷ liếm dòng máu trên đầu ngón tay.
Trên gương mặt của hắn đường chỉ màu đỏ bị máu tươi kích hoạt, giống như con giun bắt đầu nhúc nhích lên, hai con mắt trở nên đỏ như máu.
Ngay lúc này, tiếng còi vang lên!
Tốc độ của Dị Quỷ nhanh hơn một phần, bóng dáng càng thêm luống cuống, tất cả thứ chặn đường đều bị phá vỡ.
Phanh!
Dị Quỷ đi đường tắt, trực tiếp phá vỡ cửa của các căn phòng, làm cho người ở bên trong hoảng sợ, phá nát các tường gỗ.
- Quả nhiên, hắn không còn là người.
Ly Nguyệt cảm nhận phía sau truyền tới động tĩnh.
Trên khuôn mặt của cô hiện lên vẻ khổ sở, nếu không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngày hôm nay có lẽ phải bỏ mạng ở đây.
Hối hận không? Có chút!
Ly Nguyệt hối hận vì trước tạm biệt Mục Lương, không ôm nhiều hơn một chút.
- Đừng trốn nữa, lãng phí thời gian của ta
Thân ảnh của hắn xuất hiện ở phía sau cô, năm ngón tay sắp chộp tới.
Ầm!
Một nắm đấm nhỏ như đứa bé, đánh tới từ bên cạnh, đánh vào trên bụng của Dị Quỷ.
Ầm ầm!!!
Dị Quỷ bị đánh bay vào trong nhà.
- Ngươi, ngươi là Ngải Lỵ Na?
Ly Nguyệt mừng rỡ nhìn thân ảnh thấp bé của cô gái tóc hồng.
- Đi mau, quái vật kia một chút bị thương cũng không.
Ngải Lỵ Na liếc mắt cái lỗ thủng lớn của căn phòng kia, xoay người vội vàng rời đi nơi âm u này.
- Được.
Ly Nguyệt theo sát phía sau cô gái tóc hồng.
Hai người quẹo trái quẹo phải, tránh né đội tuần tra.
Hai người ra khỏi bộ lạc Phong, trốn vào gò núi không cao lắm gần đó, tiến vào trong một cái hang.
- Hô…
Hai cô đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Ly Nguyệt vẫn chưa kịp ngồi xuống, đã vội hỏi:
- Ngôn Băng đâu? Cô ấy không sao chứ?
- Chúng ta bị bại lộ, Dị Quỷ đã truy đuổi chúng ta hơn mười ngày.
Ngải Lỵ Na liếc nhìn cửa hang động một cái, mệt mỏi rã rời nói:
- Ngôn Băng đánh lạc hướng, dắt ba gã Dị Quỷ khác rời đi, đã phải qua một đoạn thời gian rất dài không gặp mặt nhau rồi.
- Bốn gã Dị Quỷ?
Ly Nguyệt kinh ngạc nói.
- Ừm, bọn hắn giống như tiểu đội bốn người chúng ta.