Giọng của Ngải Lỵ Na nhẹ nhàng vang lên. - Đều là Dị Quỷ cấp 5 sao? Vậy Ngôn Băng sẽ rất nguy hiểm sao?
Ly Nguyệt lo lắng hỏi.
- Không phải, chỉ có tên Dị Quỷ vừa rồi truy đuổi chúng ta chính là một tên cấp 5.
Ngải Lỵ Na lắc lắc cổ tay.
- Vậy Ngôn Băng có nói sẽ tập họp ở nơi nào không?
Ly Nguyệt nhỏ bé thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu đội bốn người các cô, chỉ có thực lực của Ngôn Băng là cấp 5, còn lại ba người đều là cấp 4.
- Thành Thánh Dương, cô ấy bảo sẽ gặp mặt ở thành Thánh Dương.
Ngải Lỵ Na gụt đầu xuống, nói.
- Cái gì? Tại sao cô ấy muốn đi đến đó?
Sắc mặt của Ly Nguyệt chợt thay đổi, khó có thể tin nhìn cô gái tóc hồng.
Các cô rất vất vả mới trốn ra được từ thành Thánh Dương, vì sao lại muốn quay lại đó?
- Cô ấy muốn đuổi theo tra một chút tin tức Dị Quỷ, nếu như chúng ta thực sự không có biện pháp tiếp tục kéo dài, cũng nên thử một chút…
Ngải Lỵ Na mím môi một cái, thật là không biết nên nói gì.
- Nếm thử biến thành Dị Quỷ sao? Cô ấy điên rồi?
Sắc mặt của Ly Nguyệt nhịn không được biến đổi.
- Ngôn Băng muốn báo thù.
Ngải Lỵ Na yếu ớt giải thích một câu.
- Báo thù? Ai không muốn báo thù?
Ly Nguyệt quát ầm lên.
Người nhà bốn người các cô, tất cả đều chết trong tay người của thành Thánh Dương.
Tất cả mọi người đều muốn báo thù, nhưng có thể sống sót đã rất khó khăn, chớ đừng nhắc tới báo thù.
- Ly Nguyệt, ngươi đừng vội.
Ngải Lỵ Na ngẩng đầu, yếu ớt nói:
- Cô ấy chỉ đi tìm hiểu một chút, cũng không phải thật muốn nếm thử.
- Vì sao ngươi không ngăn cản cô ấy?
Ly Nguyệt trừng mắt với cô.
- Ta, ta có ngăn cản.
Ngải Lỵ Na rụt cổ một cái.
- Vậy làm sao bây giờ?
Ly Nguyệt có hơi không biết nên làm gì.
Cô không cần nghĩ cũng biết, cô gái tóc hồng không ngăn được Ngôn Băng kia.
- Chỉ có thể chờ Vưu Phi Nhi mơ hồ tìm qua đây thôi.
Ngải Lỵ Na thở dài nói:
- Hy vọng, lần này, cô ấy sẽ tỉnh táo một chút, chớ bị Dị Quỷ gặp phải…
Trước đó, cô có thể cứu Ly Nguyệt hoàn toàn là vì Dị Quỷ kia sơ suất quá, không nghĩ tới cô vẫn đi theo ở phía sau.
- Không cần chờ cô ấy.
Ly Nguyệt lắc đầu.
- Hả? Vì sao?
Ngải Lỵ Na ngẩn người.
- Cô ấy đã đi thành Thập Lâu.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
- Đi thành Thập Lâu ? Qua bên đó làm cái gì? Lẽ nào tìm được tin tức tốt gì rồi hả?
Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt màu hồng nhạt.
- Ừm, chúng ta đã tìm được Đôi Cánh Thiên Sứ.
Khóe miệng của Ly Nguyệt lộ ra nụ cười.
- Thực sự? Ở thành Thập Lâu sao?
Ngải Lỵ Na ngạc nhiên hô to.
- Cũng có thể xem là đang ở thành Thập Lâu.
Ly Nguyệt nghĩ đến đám người Mục Lương đã đi tới thành Thập Lâu trước.
- Vậy chúng ta cũng đi thành Thập Lâu, như vậy Ngôn Băng sẽ không cần phải mạo hiểm nữa.
Ngải Lỵ Na vui vẻ hơn, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi.
-...
Ly Nguyệt mím môi một cái, không dám nói tin tức Nước Mắt Thiên Sứ không thể trị tận gốc Hư quỷ cảm nhiễm.
Cô quyết định dẫn mọi người đến, nhìn thấy Đôi Cánh Thiên Sứ lại từ từ nói sau.
Như vậy các cô ấy mới có thể chấp nhận được.
Cũng có thể làm cho Ngải Lỵ Na vui mừng vài ngày.
...
Khi cách thành Thập Lâu còn có một ngày đường.
Thành Huyền Vũ càng ngày càng có nhiều việc phải làm.
Lúc này, Mục Lương đang suy nghĩ ký hiệu của thành Huyền Vũ, với muốn làm một lá cờ của thành Huyền Vũ.
Trong phòng khách, trên cái bàn thật dài có đặt một mảnh vải màu đen, bây giờ, Mục Lương đang viết chữ trên mặt vải.
- Không vẽ hình sao?
Nguyệt Thấm Lam nhìn hai nét chữ trên tấm vải đen không thể nhận ra, hỏi.
Cô cảm thấy vẽ hình sẽ dễ nhận thức hơn, thế lực khác cũng có thể dễ dàng nhớ kỹ hơn.
- Tạm thời như vậy là được rồi.
Mục Lương lắc đầu, viết hai chữ hán Huyền Vũ lên trên đó.
Nền cờ Huyền Vũ màu đen, đây là ký hiệu đại biểu cho thành Huyền Vũ.
Sau này, thành Huyền Vũ mạnh hơn, lại thêm một ít hình vẽ lên trên lá cờ cũng không muộn.
- Bây giờ, ta sẽ bảo người treo lên.
Nguyệt Thấm Lam đứng dậy cầm lấy lá cờ.
Đạp đạp…
Vệ Ấu Lan chạy chậm tiến vào, thiếu chút nữa đã đâm đầu vào Nguyệt Thấm Lam đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
Cô ấy hốt hoảng, vội xin lỗi:
- Ta, ta…
- Được rồi, lần sau ở cửa ra vào, vị trí bị khuất đừng chạy vội.
Nguyệt Thấm Lam vỗ nhẹ đầu tiểu hầu gái.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan cung kính nhìn theo bóng lựng Nguyệt Thấm Lam rời khỏi.
- Xảy ra chuyện gì sao?
Mục Lương bình tĩnh hỏi.
- Tiểu thư Vưu Phi Nhi bảo ta tới nói cho đại nhân biết, đã chế tác thành công bí dược cường hóa.
Vệ Ấu Lan vội vã báo cáo.
- Tốt, cuối cùng thì bí dược cường hóa đã chế tạo ra.
Khóe miệng của Mục Lương nhếch lên, đứng dậy, đi về phía cửa chính, phải tự mình hiểu rõ tình huống cụ thể mới được.
Anh rất cần nhân tài, người chân chính có được sức mạnh mới khoảng hai mươi người.
Nếu có được số lượng lớn bí dược cường hóa, có thể tăng thêm thành viên của đội săn bắn, cũng không thể lão ỷ lại vào động vật thuần dưỡng.
Về sau, trong thành dân cư sẽ ngày càng nhiều, không thể để Kỳ Nhông to lớn vọt vào thành bắt người được!
Dù sao dùng người trị người sẽ tốt hơn, động vật thuần dưỡng vẫn nên phòng thủ bên ngoài mới thực tế, hoặc dùng cho một số phòng tuyến bí mật.
- Mùi hương thật khó ngửi.
Mục Lương đi tới ngoài cửa phòng nghiên cứu của Vưu Phi Nhi, đã nghe được một mùi hương kỳ lạ khó nói rõ.
Anh đẩy ra cửa chính khép hờ, đã thấy một căn phòng lộn xộn, bên trong để các loại các dạng vật chứa, nhiều nhất là đồ gốm được nấu gần đây.
- Tới đây.
Vưu Phi Nhi đầu đột nhiên bò ra từ dưới mặt bàn, gãi mái tóc vàng rối tung một cái.
- Ngươi làm sao thích ngây người ở dưới mặt bàn vậy, còn có, bao lâu rồi ngươi chưa rửa tắm hả?
Mục Lương nhìn bộ dáng của Vưu Phi Nhi y chang mấy ngày trước.
Khu vực trung ương phải không thiếu nước dùng, có thể cách vài ngày có thể tắm một lần.
- Không cần tắm, quá lãng phí thời gian.
Vưu Phi Nhi khoát tay, tay kia ôm một cái hũ sành.
- Ngươi phải nghỉ ngơi nhiều một chút mới được.
Mục Lương tiến lên giúp đỡ, cầm lấy hũ sành, do cô gái tóc vàng kéo lên từ dưới đáy bàn.
- Đây là…
Khuôn mặt của Vưu Phi Nhi phiếm hồng.
Đôi mắt màu vàng óng ngơ ngác của cô ấy nhìn chằm chằm vị trí trên cánh tay bị Mục Lương chạm vào.
- Thứ này chính là bí dược sao?
Mục Lương cúi đầu nhìn chất lỏng màu xanh lục trong bình gốm.
- Ừm, là bí dược cường hóa cấp một, dùng dược thảo trong vườn trồng trọt phía sau, hiệu quả mạnh hơn gấp đôi so với bí dược thông thường.
Vưu Phi Nhi giới thiệu sơ về bí dược, hoàn toàn tìm không còn chút xấu hổ nào.
- Một hũ bí dược này có thể cho bao nhiêu người dùng?
Mục Lương cân nhắc bình gốm trong tay nặng cỡ một cân.
- Có thể cho mười người.
Vưu Phi Nhi nói rất nhanh.
- Mười người, rất tốt.
Mục Lương thoả mãn gật đầu, ôn nhuận hỏi:
- Bí dược cường hóa cấp một dễ chế tạo không?
Cấp một là nền tảng, nếu một lần có thể luyện chế cho mười người dùng, vừa vặn thích hợp với dân cư ít ỏi ở thành Huyền Vũ bây giờ.
-Rất dễ, chỉ cần dược thảo đầy đủ…
Vưu Phi Nhi nghiêng đầu, sau đó trong lòng có tính toán, nói:
- Một ngày có thể làm được trên trăm phần!
Dù sao không phải nghiên cứu, sau khi đã nắm rõ phối phương bí dược, luyện chế lại vô cùng đơn giản.
- Ta sẽ mở rộng trồng thêm dược thảo.
Mục Lương nhếch miệng lên, chờ mong hỏi:
- Vậy còn bí dược cường hóa cấp 2 thì sao?