Muốn bồi dưỡng một đột hầu gái có thể bảo vệ phủ thành chủ, đúng là mới có thể bảo vệ được các cô gái an toàn. Về phần an toàn căn bản không cần lo lắng, hoặc anh sẽ quan tâm gia đình của hầu gái hơn?
- Ta sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã, quấn sợi tóc bên tai.
Cô vẫy tay về phía Vệ Ấu Lan, nói:
- Tiểu Lan, ngươi qua đây.
- Nguyệt Chủ đại nhân có gì phân phó?
Vệ Ấu Lan chậm rãi đi tới.
- Uống hết chén thuốc này đi.
Nguyệt Thấm Lam chỉ chén thuốc cường hóa trên mặt bàn.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan nhu nhược mím môi một cái, nhíu lại lông mày, bưng chén thuốc lên bắt đầu uống.
- Uống hết, sau đó ngươi hãy làm giống như Mễ Nặc.
Nguyệt Thấm Lam thúc giục.
- Vâng.
Làn da của Vệ Ấu Lan phiếm hồng, cắn môi ngồi xuống đất, vụng về nằm xuống chống đẩy – hít đất.
- Thuốc còn lại, tạm thời cho ta hai chén là đủ rồi.
Nguyệt Thấm Lam quay đầu nói.
- Ngươi chỉ cần ba người thôi sao?
Mục Lương hiếu kỳ hỏi.
- Tạm thời ba người là được rồi, người phụ trách chủ yếu vẫn là Mễ Nặc, quá nhiều người thì nàng không tiện quản.
Tuy Nguyệt Thấm Lam muốn bồi dưỡng một đột ngũ hầu gái biết chiến đấu nhưng cũng sẽ không cướp đoạt vị trí của cô gái tai thỏ.
- Bảo Mễ Nặc uống cũng được.
Mục Lương gật đầu không từ chối.
Anh biết Nguyệt Thấm Lam đang lo lắng cảm nhận của anh, nếu không thì sẽ không để cô gái tai thỏ đến làm người phụ trách.
- Đúng rồi, ngày mai sẽ phải đến thành Thập Lâu.
Nguyệt Thấm Lam đột nhiên nghĩ đến, hỏi:
- Ngươi còn chưa nói là ai đóng giả người ăn trộm nữa đó.
Đôi mắt màu đen của Mục Lương nhìn chằm chằm Nguyệt Thấm Lam, cười không nói.
- Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì?
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lam nổi lên một tia đỏ ửng, ngượng ngùng quay đầu đi.
Một giây, hai giây…
Bỗng nhiên Nguyệt Thấm Lam phản ứng kịp, quay đầu lại kinh ngạc hỏi:
- Không phải là ngươi định chọn ta đóng vai này đó chứ?
- Đúng vậy, chính là ngươi.
Mục Lương cười khẽ gật đầu.
- Ta, ta sẽ không đóng vai đó đâu.
Nguyệt Thấm Lam hơi bối rối.
Mục Lương cổ vũ nói:
- Ngươi sẽ, ngươi phải tin tưởng bản thân mình.
Nguyên nhân anh chọn Nguyệt Thấm Lam chủ yếu vì cô quá mạnh, cộng thêm đầu óc cũng tương đối thông minh, có kinh nghiệm ứng đối với người khác.
- Ngươi không sợ ta sẽ làm hỏng kế hoạch sao?
Ánh mắt Nguyệt Thấm Lam tràn đầy quyến rủ nhìn Mục Lương.
- Ngươi sẽ không.
Khóe miệng của Mục Lương lộ ra một nụ cười yếu ớt.
- Làm hỏng cũng không sao, cho dù những người đó biết người ăn trộm là người do thành Huyền Vũ phái ra thì bọn hắn cũng sẽ chấp nhận giao dịch.
- Bởi vì, ta sẽ ra giá cao, bây giờ là có thể chiếm tiện nghi.
- Ngày mai, ta cần mang hàng gì xuống dưới?
Nguyệt Thấm Lam bất đắc dĩ hỏi.
Cô cảm thấy có một tia kích thích không hiểu, dù sao thì cô cũng chưa từng ăn trộm bao giờ.
- Không vội, chờ ta đi dò xét thành Thập Lâu trước đã.
Mục Lương muốn thu thập tình báo, đề phòng cứ đâm đầu tới sẽ bị người khác coi như dê béo làm thịt.
- Được.
Nguyệt Thấm Lam nhẹ gật đầu.
- Oa! Vừa rồi kém chút làm ta sợ muốn chết.
Mễ Nặc đứng lên từ mặt đất.
- Cảm giác thế nào?
Mục Lương thấy da của cô gái tai thỏ không còn ửng đỏ nữa.
- Vô cùng thoải mái, thân thể nhẹ bỗng, dường như bước đi đều có thể không dùng sức.
Mễ Nặc dùng sức nhảy một cái, đầu gần đụng lên trên trần nhà.
- Ngươi vẫn chưa thích ứng được với lực lượng mới tăng lên.
Mục Lương kéo cô gái tai thỏ lại.
- Hì hì…
Mễ Nặc nhếch miệng cười hưng phấn.
Mục Lương buông cô ra, nhắc nhở:
- Được rồi, ngươi đi tắm đi!
- Tắm hả?
Mễ Nặc cúi đầu nhìn hai cánh tay của mình một chút, phát hiện có thật nhiều vết bẩn.
Gương mặt của cô nhất thời đỏ lên, thẹn thùng chạy đi như một làn khói.
.....
- Cuối cùng cũng đến thành Thập Lâu.
Ngải Lỵ Na khom lưng, hai tay chống bắp đùi, nhìn tường thành phương xa.
- Nhanh chóng vào thành, những Dị Quỷ kia sẽ đuổi theo tới rất nhanh.
Ly Nguyệt tiến lên níu cánh tay của cô gái tóc hồng, lôi kéo về phía thành Thập Lâu.
Hai người bọn họ từ sau khi rời khỏi bộ lạc Phong, vẫn luôn bị Dị Quỷ đuổi giết, nếu không phải hai người có kinh nghiệm sinh tồn ở dã ngoại phong phú thì đã sớm bị tên Dị Quỷ đó giết chết.
Trong lúc hai bên còn đang giao thủ hai ba lần, hai cô kém chút bị chặn ở trong hang núi.
- Thành Thập Lâu, thoạt nhìn cũng chả có gì đặc biệt.
Ly Nguyệt đứng ở cửa thành, nhìn tường thành thấp bé không đến năm mét.
Cô đang nó so sánh với Tiểu Huyền Vũ thân cao sấp sỉ trăm mét, không biết có dọa hỏng người của thành trì này không nữa!
- Có thể xây thành thì đã rất lợi hại.
Ngải Lỵ Na cổ quái liếc nhìn cô gái tóc trắng, lúc nào lại có thể cảm thấy một tòa thành không được tốt lắm rồi hả?
- Ngươi không hiểu đâu.
Ly Nguyệt lắc đầu.
Cô đã có căn nhà tốt hơn, thì sẽ có chút tự hào.
- Sao ngươi cứ thần bí như vậy, ngẫu nhiên còn len lén cười ngây ngô.
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na nheo lại, tiến đến trước mặt cô gái tóc trắng, xuyên thấu qua mặt nạ nhìn chằm chằm con ngươi màu bạc của cô.
- Ngươi nhìn cái gì đấy?
Đôi mắt của Ly Nguyệt vội né qua chỗ khác, ánh mắt hoảng sợ.
- Hừ hừ! Ly Nguyệt, có phải ngươi đã có người mình thích hay không?
Hai tay Ngải Lỵ Na ôm trước ngực, một bộ dáng ‘Ta đã nhìn thấu’.
- Không có, ngươi nhìn sai rồi.
Gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt phiếm hồng, ngoài miệng tuyệt không thừa nhận.
- Chúng ta tách nhau ra hơn mười ngày, đến cùng ngươi đã trải qua chuyện gì? Không ngờ lại thích người khác?
Ngải Lỵ Na nghi ngờ đánh giá cô gái tóc trắng, dựa vào độ hiểu rõ của cô đối với bạn mình.
Nếu như người nào có người mình thích trước thì người kia phải là Vưu Phi Nhi.
Dù sao thì gia hỏa ngốc bẩm sinh kia, người đàn ông nào cũng không có chăm chú ngắm qua, cả ngày sẽ nghiên cứu một chút… Chỉ cần có một người ôn nhu, dáng dấp đẹp mắt đều sẽ hấp dẫn nàng.
Còn về chuyện ai sẽ thích người khác thứ hai thì Ngải Lỵ Na vốn không nắm chắc được, cô chỉ cảm thấy là mình, cũng cảm thấy là Ly Nguyệt.
- Ta trải qua chuyên gì… Ngươi chẳng mấy chốc sẽ biết thôi.
Bây giờ, Ly Nguyệt không muốn giải thích nhiều lắm.
Nàng cảm thấy toàn bộ chuyện đó chờ sau khi đến thành Huyền Vũ mới chậm rãi nói cho Ngải Lỵ Na biết thì sẽ tốt hơn.
- Này! Ly Nguyệt, chẳng lẽ ngươi thực sự đã thích người khác rồi sao?
Ngải Lỵ Na khó có thể tin chặn ở trước mặt cô gái tóc trắng.
Cô nhìn thấy phản ứng của cô gái tóc trắng thì đã biết chuyện không ổn.
- Không, không.
Ly Nguyệt mấp máy môi, nhăn nhó phủ nhận.
- Xong, ngươi… thật sự xong.
Ngải Lỵ Na lấy tay đỡ trán, có chút không biết phải làm sao làm.
Nàng quấn hai chùm tóc đuôi ngựa hồng của mình, đau đầu vì sao người bạn này của mình lại đơn thuần như thế.
- Ta vẫn khỏe, sẽ không xong đâu.
Khóe miệng của Ly Nguyệt lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
- Các ngươi sẽ không có kết quả, đối phương sẽ không nhận quái vật như chúng ta đâu.
Ngải Lỵ Na quyết định ăn ngay nói thật.
Cô muốn sớm chặt đứt ý niệm trong đầu cô gái tóc trắng, miễn cho sau này sẽ càng thương tâm hơn.
- Sẽ không, hắn sẽ tiếp nhận ta.
Ly Nguyệt biểu cảm nhu hòa, đôi tay nhỏ sờ lên đôi bao tay Mục Lương đưa.
- Chờ một chút… Không phải ngươi thầm mến người ta đấy chứ?
Ngải Lỵ Na cảm thấy chỉ có như vậy mới hợp lý.